Chương :
Ngũ quan anh tuấn của Diệp Minh đột nhiên trầm xuống, đôi chân dài nhắc lên, bước chân bén nhọn đi tới trước mặt cô: “Con bé này, ngứa da đúng không?”
Váy rên người cô đã bị mưa xôi ướt.
Anh vươn bàn tay rộng lớn giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, dùng sức kéo cô đi, đứng trong hành lang.
Hành lang ngăn cách phong sương bên ngoài, cái này là chỗ tránh mưa không tính là ấm áp, nhưng có hệ thống sưởi hơi tỏa ra bốn phía.
Diệp Minh đẩy cô đến trong vách tường, anh nhìn bộ đồ ướt rượt của cô, hạ giọng khiển trách: “Đi rồi sao còn quay lại, dầm mưa chơi vui lắm à?”
Hà Băng ngước mắt nhìn anh: “Em ở trong xe vẫn luôn nhìn anh, anh không đi.”
“Hóng gió không được à?”
Anh giơ tay cởi áo sơ mi trên người mình ra, giọng nói không tốt sai bảo cô: “Tự cởi váy đi, mặc áo sơ mi của anh, lát nữa lên xe bảo tài xế bật máy sưởi lên, dám cảm thì cứ đợi anh dạy dỗ em thế nào đi!”
Anh rất nhanh cởi ra áo sơmi, trên người chỉ còn lại áo ba lỗ màu trắng.
Áo ba lỗ rất rẻ tiền, thế nhưng bên trong vạt áo nhô ra cơ ngực to lớn còn có bắp thịt cường tráng kia, vị đàn ông bạo nỗ.
Thây cô không nhúc nhích, anh nhíu mày kiếm một cái: “Ngây ra đó làm cái gì, muốn anh cởi cho em?”
Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng đột nhiên đỏ lên, nơi này là hành lang, tuy là bọn họ núp trong góc hẻo lánh, nhưng vẫn Sẽ có người đi qua.
“Em sợ người thấy.” Cô vươn tay đẩy ngực anh một, lí nhí nói.
“Con mẹ nó thằng nào dám xem, ông đây phế nó.”
Diệp Minh vươn tay, hai bàn tay đi tới cổ áo của cô kéo ra hai bên, xoẹt một tiếng, váy ngắn của cô rách thành hai nửa.
Da thịt trắng nõn chợt tiếp xúc không khí lạnh, Hà Băng rên nhẹ một tiếng, trực tiếp chui vào trong ngực anh.
Dưới chóp mũi phất qua mùi thơm nhàn nhạt trên người cô gái, trong tầm mắt tràn đầy da thịt tinh tế trắng nõn của cô, hô hấp Diệp Minh đột nhiên gấp gáp, sắc mặt anh xấu đến rồi cực điểm, ném áo sơ mi lên đầu nhỏ của cô, che đi cảnh xuân, còn khàn giọng khiển trách: “Có xấu hỗổ không hả, mau mặc quần áo lên!”
Hà Băng chui mặt vào trong áo anh, áo sơmi chẳng những lưu lại nhiệt độ trên người anh, còn có mùi hương nam tính nồng nặc của anh.
Trong lòng cô như thoa lên một lớp mật, thế nhưng ngoài miệng hừ hừ nói: “Không cho phép quát em.”
Quần áo mặc xong, áo sơ mi của anh đặc biệt lớn, rũ đến dưới gối cô, rộng thùng thình, lúc này Hà Băng kêu một tiếng: “Chân em bị chuột rút rồi.”
“Lắm chuyện.” Diệp Minh không nhịn được mắng một tiếng, nhanh chóng cúi xuống thân hình cao lớn, nửa ngồi xuống, bàn tay thô ráp nắm bắp chân cô xoa xoa: “Ở nào? Đây à?”
“Dạ”
Diệp Minh xoa bóp chân cho cô, bắp chân của cô duyên dáng mêm mại, còn không to bằng cổ tay anh, anh tận lực thả mềm lực đạo, rất sợ không cẩn thận sẽ bóp nát chân cô.
“Diệp Minh, được rồi được rồi, không đau nữa rồi.”
“Thật không?”
Diệp Minh lúc này mới đứng lên: “Mau trở về.”
Anh nắm cô đi liền.
“Áy!” Hà Băng nhanh chóng nhón chân lên dùng hai tay ôm lấy cổ anh, cô lại tựa như xấu hỗ giận dữ nhìn anh: “Muốn em đi cũng được, ở đây, hôn một cái.”
Cô dùng ngón út chọc chọc khuôn mặt nhỏ của mình.
Hôn má.