Chương :
Anh trời sinh chính là một quân nhân, không làm được mấy việc bếp núc này.
“Đổ đi, làm lại một lần nữa.” Diệp Minh muốn đổ hết đi.
Hà Băng nhanh chóng ngăn lại: “Đổ thì phí lắm, mặn thì không sao đâu, bỏ thêm tí đường vào.”
Nói rôi cô bỏ một ít đường vào.
Diệp Minh cầm đũa gắp một con tôm đặt trong miệng, nhai một cái: “Em đỗ hình như nhiều đường quá rồi đó?”
“Em ném thử.”
Hà Băng tự mình nếm thử, hàng mày thanh tú lại chau chặt, đúng là cô đã đỗ nhiều đường rồi, cộng thêm muối anh cũng đồ nhiều, mùi vị là lạ, rất khó ăn.
Hà Băng để đũa xuống, ngượng ngùng è lưỡi về phía anh: “Ah, ha ha, em không viết xào rau.”
Diệp Minh xoa tóc cô: “Không biết xào hì thôi, tuy anh nấu ăn không giỏi, thế nhưng… ít nhất.. em theo anh, sẽ không để em chết đói.”
Hà Băng mở cờ trong bụng, cô nhanh chóng ôm lấy cánh tay cường tráng của anh: “Nhưng tài nấu nướng của anh kém như vậy, em ăn kiểu gì?”
Diệp Minh nhanh chóng nheo mất lại, con nhóc nà, nấu cho cô ăn đã là không ệ rồi, còn dám ghét bỏ.
Anh giơ tay vừa gõ đầu cô.
Hà Băng nhanh chóng chui vào trong ngực anh, mỉm cười: “Anh nấu ăn kém như vậy, em đây phải nỗ lực học nấu thôi, đồng chí A Minh à, về sau chúng ta cùng nhau tiến bộ nha.”
Làm sao có thẻ để một mình anh xuống bếp được chứ?
Cô cũng sẽ cố gắng.
Trong lòng hương mềm như ngọc, Diệp Minh chậm rãi giãn mi tâm ra, cong khóe môi, nha đầu ngốc, biết thương yêu người như thê…
Ngày hôm sau.
Hà Băng mới vừa rời giường, liền nhận được điện thoại của Bò Cạp.
Diệp Minh mặc quần mình lên, hờ hững cười nói: “Lần này Bò Cạp lại hẹn em đi đâu chơi?”
Hà Băng ngoái đầu nhìn lại, giơ giơ điện thoại trên tay lên: “Lần này Bò Cạp hẹn em tối đến phòng gã.”
Đôi mắt thâm thúy của Diệp Minh khẽ động, trực tiếp mím môi thành một đường thẳng tắp.
“A Minh, cái viên này con dâu riêng khẳng định được Bò Cạp luôn mang theo bên người, không phải ở phòng gã thì cũng ở trên người gã, tối nay em có thể tiếp cận gã rồi, em nhất định sẽ mang con dấu riêng này ra ngoài.”
Ánh mắt Diệp Minh rất thâm, bên trong xoay vần hai vòng xoáy nhỏ nguy hiểm, nhìn cô một cái, anh xoay người rời đi.
“A Minh,” Hà Băng chạy tới từ phía sau ôm lấy anh: “Anh có phải lo lắng cho em hay không?”
Tóc mái rủ xuống che khuất đôi mắt thâm trầm của Diệp Minh, anh chậm rãi mở miệng nói: “Như em nói, anh biết em là người được chọn thích hợp nhát, về công, anh không nên ngăn cản em, thê nhưng vê tư, em là người phụ nữ của anh, anh không hy vọng…”
“Suyt.” Hà Băng nhanh chóng che kín môi anh, nhón chân lên, cô dán đôi môi đỏ lên trên cánh mũi anh hôn một cái, sau đó dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe khẽ nói: “A Minh, anh nhớ kỹ, anh không cần anh bảo vệ, em đã trưởng thành, đã mạnh mẽ đủ để đứng bên cạnh anh đồng cam cộng khổ với anh rồi, tối nay em chẳng những sẽ hoàn thành nhiệm vụ, quan trọng hơn chính là, em sẽ bảo vệ tốt chính mình, em sẽ không để cho bắt luận kẻ nào vũ nhục em, em chỉ là của anh.”
Anh có đại nghĩa của riêng anh, cô từng nói, cô sẽ không là gánh nặng và gánh vác của anh.
Anh đi bảo vệ tô quôc của anh, còn cô sẽ yêu thương anh.
Diệp Minh vươn tay giữ lại eo cô: “Em ở cùng anh, chỉ cần là thứ anh có, anh đều sẽ cho em, thế nhưng… anh không phải chỉ của một mình em…”