Chương :
Lúc này một ánh mắt âm trầm không vui töa qua đây, Thiến Thiến liếc mắt, chỉ thấy Diệp Minh không tiếng động nghiêng đầu, cặp con ngươi thâm thúy giấu ở mũ lưỡi trai chòng chọc nhàn nhạt liếc mắt cô ta.
Không giận mà uy, khiên người ta tê cả da đầu.
Thiến Thiến nhanh chóng ngậm miệng, thế nhưng trong lòng cô ta đã hận đến nghiễn răng.
“Bò Cạp trời sinh xảo trá, so với đại ca cầm đầu tiền nhậm của gã còn có thủ đoạn hơn, lần này chúng ta không thể lấy được con dấu riêng của gã, gã nhất định sẽ lợi dụng con dấu riêng chạy trốn, khả năng chúng ta tìm được gã rất nhỏ, hơn nữa gã một khi rời khỏi Mexico sẽ vô cùng hậu hoạn.” Tổ trưởng nhìn về phía Diệp Minh cách đó không xa.
Tổ trưởng liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Minh, người đàn ông thân bí lân kia cứu Hà Băng.
Người đàn ông này thân phận không đơn giản, anh ta nhìn ra được, thiên kim thủ trưởng Thiến Thiến rất thích anh rất mê luyến anh.
Tuy lần hành động này Tống Trùng là chỉ huy cao cấp, thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông này hành sự.
Anh là ai?
Ngũ quan anh tuấn của Diệp Minh mạ lên một tằng bóng, không thấy rõ biểu cảm, anh rất giống là một dạ hành giả, toàn thân tản ra một loại khí tràng thong dong, sát phạt mà cường đại.
Đôi đông tử kia ở bên trong nhìn lướt qua, cuối cùng dừng lại ở trong một góc, anh thấy được Tuyết Nương.
Anh nhanh chóng nhắc chân dài tiến lên, đi tới bên người Tuyết Nương.
Tuyết Nương nhắm mắt, tuy một thân máu đỏ, nhưng quần áo trên người chị hoàn chỉnh, khuôn mặt sạch sẽ, khóe miệng còn ôm lấy nụ cười, lúc chị đi không có chịu khổ, đi rất bình thản.
Diệp Minh chậm rãi quỳ một gối xuống, anh vươn bàn tay thô ráp dày rộng cầm tay Tuyết Nương.
Lúc này anh nhanh chóng khựng lại, đôi mắt thâm thúy sắc bén khẽ nhúc nhích, trong tay Tuyết Nương có một đoạn vải nhỏ.
Anh mở mảnh vải ra, phía trên là một hoa văn dùng máu vẽ xuống.
Mảnh vải này là từ chiếc váy dài buổi chiều Hà Băng mặc, là Hà Băng cắn ngón tay lưu lại hoa văn con dấu riêng.
Con dấu riêng của Bò Cạp, Hà Băng đã giữ lại!
Bắp thịt cả người Diệp Minh nhô ra từng cục, trong lòng bàn tay níu chặc mảnh vải, anh chậm rãi nhếch đôi môi mỏng.
Cô từng nói, cô có thể kề vai gian khổ với anh.
Cô trưởng thành rồi.
Chờ anhIl Ban đêm, Hà Băng bị Bò Cạp dẫn đến một bến tàu, nơi đó đã đậu vài chiếc ca nô.
“Anh Bò Cạp, chúng ta mau chóng rời đi thôi!” Thủ hạ nói.
Bò Cạp níu chặt Hà Băng: “Băng Băng, chúng ta đi thôi.”
Lúc này vài chiếc ca nô cọ một tiếng, rất nhanh đã lái đi.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Bò Cạp bắt đâu lo lăng, anh đã có dự cảm bắt hảo.
“Anh Bò Cạp, xảy ra chuyện lớn rồi, con dấu riêng của anh xuất hiện ở chỗ khác, hiện tại tắt cả mật đạo đều bị tra ra, dấu vết của chúng ta cũng bị tra ra, đám đặc công đã lật đổ hang ỗ của chúng ta, chúng ta không có nhà để về rÓI.
Cái gì?
Bò Cạp nhanh chóng nhìn về phía Hà Băng: “Là mày làm?”