Chương
Diệp Minh cong môi, bàn tay xuyên vào mái tóc đen nhánh của cô, bao lấy cái trán tỉnh tế trăng nõn của cô vuốt về sau: “Nếu như chúng ta sinh con gái, con gái gọi là gì?”
Lời vừa dứt xuống, thật lâu không có câu trả lời.
“Băng Băng…”
“Gọi là… Điểm Điểm, ba năm nay mỗi giờ mỗi phút em đều nhớ đến anh, từng ly từng tí đều là tình yêu của em dành cho anh.”
Giải thích một chút: con gái của Hà Băng và Diệp Minh tên Điểm Điểm.
Điểm này có nghĩa là giờ, cũng có nghĩa là từng chút trong cụm từng ly từng li.
Cho nên, con gái tên là Điểm Điểm.
Viền mắt Diệp Minh đỏ bừng, anh gật đầu: “Được, về sau con gái của chúng ta cứ gọi là Điểm Điểm.”
dám cúi đâu nhìn, bàn tay câm vô lăng kia nổi đầy gân xanh, trái tim đau đớn, mỗi một lần hít thở đều đau, thống khổ tột độ.
Thời gian lại trở về buổi tối nhiều năm trước đó, ẩn mình trong từng góc ngách của thế giới, ánh trăng le lói, cô độc an giấc.
Anh bị vứt bỏ.
Từ đó về sau anh lại đơn cô lẻ bóng thêm lần nữa rồi.
Thế gian này to lón là thế, lại chẳng thấy đâu là nhà.
Tình yêu của anh cả đời này, bó tay chịu vận mệnh sắp đặt.
Anh không biết đây là nỗi đau như thế nào, đau quặn trái tim anh, đau hai mắt anh nóng gai lên, vậy mà hốc mắt vẫn khô khốc, một giọt lệ cũng chẳng rơi xuống.
Hiện tại hai bàn tay siết chặt vô lăng, trên đùi là cơ thể dần dần lạnh như băng của cô, hốc mắt đột nhiên ướt át, có thứ gì ở trong đó tràn ra.
Một giọt, hai giọt, ba giọt… lệ nóng thi nhau rơi xuống, trong nháy mắt mơ hồ tầm nhìn.
Thì ra nước mắt là nóng hồi như vậy.
Thiêu cháy tim anh, thiêu rụi linh hồn anh.
Thời gian không đảo ngược, thì ra vẫn không kịp.
Hà Băng.
Hà Băng của anh.
Đã từng một lần anh cho rằng Hà Băng trời cao ban ân với anh, mấy năm nay trời cao tựa hồ cũng bắt đầu phá lệ ưu đãi anh rồi, thế nhưng, Hà Băng vẫn bị ông ấy đoạt đi.
Bả vai dày anh tuần bắt đầu rung động, chưa từng khóc, không biết khi đàn ông khóc sẽ ra nào, trong lòng đau đớn không biết nên làm thế nào để xoa dịu, anh siết năm tay để bên miệng cắn răng xuống, cuống quít luống cuống.
Hoa cỏ khắp khắp nơi nơi đã héo rủ, thế giới của anh từ nay về sau mảnh mảnh hoang vu.
Cô đi rồi.
Lúc này bên tai vang lên một giọng nói vô lực: “A Minh.”
Diệp Minh cứng đờ, anh nhanh chóng tròng mắt, Hà Băng không mở mắt, thế nhưng hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve đang run lên.
Tí tách, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Hà Băng chậm rãi mở mắt ra, ngước mắt nhìn về phía anh, cô lập tức thấy người đàn ông lệ rơi đầy mặt.