Chương :
“Vì sao không thể?” Diệp Minh xem như đương nhiên hỏi ngược một câu.
&c Người đàn ông này!
Hà Băng len lén Cười, hiện tại cô thật cao, anh cao m, cô đon giản là cưỡi trên vai người không lô ngắm nhìn thế giới mà.
Cô từ từ nâng hai tay lên, giang hai cánh tay ra, quá kích thích quá thoải mái.
Cô vừa định nhắm mắt lại, lúc này người đàn ông bước nhanh hơn, chạy.
“AI”
Hà Băng sợ hét lên một tiếng, hai tay nhỏ bé xuyên vào mái tóc ngắn của anh kéo lấy: “Anh có ý!”
“Chết nhát!” Diệp Minh vô tình cười nhạo cô.
“Em mới không phải là người nhát gan!”
“Thật không?”
Diệp Minh đột nhiên chạy.
Người đàn ông này chạy như tên ị bắn, Hà Băng cảm giác mình bát cứ lúc nào cũng sẽ té xuống: “AI”
Anh chạy một đường, cô hét lên một đường, như chuông bạc vui sướng, quanh quần trong trời đêm…
Lúc này, một chiếc xe chậm rãi đi trên đường, tài xê trước mặt hỏi: “Phụ nhân, chúng ta bây giờ đi đâu?”
Chỗ ngồi phía sau, Dương Kim Đậu xuyên qua cửa số xe cọ sáng nhìn một màn trên đường phó, Hà Băng cưỡi trên vai Diệp Minh, hai người chạy một đường, Hà Băng cười một ¡ đường.
Đúng vậy, Dương Kim Đậu tới, con gái gặp chuyện không may, bà không thê không đên.
Kỳ thực bà cái gì cũng biết, bà biết Hà Băng và Triệu Lôi là kết hôn giả.
Ba năm trước Hà Băng tự sát trước.
phần mộ Diệp Minh, lúc được cứu về liền gia nhập FlU, sau đó cùng Triệu Lôi kệt hôn, tuy Hà Băng không nói gì, thế nhưng Dương Kim Đậu biết hết tất cả.
Dương Kim Đậu đột nhiên viền mắt ướt át, bà vươn tay che kín miệng mình, giọt nước mắt nóng bỏng trong nháy mất rơi xuông.
Cảm giác gì?
Thời khắc con gái hạnh phúc như thé, niêm vui mừng của người làm mẹ?
Không phải.
Bà vẫn luôn cho rằng, Diệp Minh không xứng với con gái của bà.
Tên Diệp Minh này bám dai như đỉa, Vĩnh viên không chêt!
Có lẽ là một loại… cực kỳ ngưỡng mộ, đồ kị của phụ nữ đôi với phụ nữ.
Đúng vậy, bà ngưỡng mộ, bà ghen ty.
Bà sống hơn nửa đời, vẫn luôn khát vọng, nhưng không có được gì cả, bà sông thành dáng vẻ bây giờ.
Hiện tại Hà Băng bị Diệp Minh nâng ở lòng bàn tay cưng chiều, tiếng nói cười của cô, dáng vẻ hạnh phúc của cô lúc này, tốt đẹp dường nào, tốt đẹp đến độ khiến người ta sinh lòng khát vọng.
Bà chưa từng có thấy Hà Băng cười như vậy.
Hà Băng chưa từng vui vẻ như vậy.