Chương :
Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa căn hộ vang lên, có người đang gõ cửa.
Là ai Diệp Minh sao?
Anh trở về nhanh thật!
Hà Băng chạy đến mở cửa: “A Minh, anh đã và…”
Một giây kế tiếp, cô khựng lại, bởi vì ngoài cửa không phải Diệp Minh, mà là một nhóm nhân viên cảnh sát mặc đồng phục màu đen.
Hà Băng đúng không? Hà tiểu thư, chào cô, năm giờ rạng sáng hôm nay, thủ trưởng đột nhiên ngất đi, chúng tôi đã đưa thủ trưởng đên bệnh viện rửa ruột, bác sĩ nói thủ trưởng đã trúng độc, hiện tại thủ trưởng đang quan sát trong phòng hồi sức HN.
biệt, đến nay vần chưa tỉnh lại, theo điều tra, thủ ¡ trưởng đêm qua lúc tám giờ ở chỗ cô ăn cơm, chúng tôi bây giờ có lý do nghỉ ngờ hạ độc trong đồ ăn thủ trưởng, chúng tôi muốn bắt cô với thân phận tội phạm tình nghị, mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi.
Hà Băng nhanh chóng trắng nhọt mặt, cái gì, thủ trưởng trúng độc, hôn mê bắt tỉnh?
Chuyện gì xảy ra?
Đêm qua thủ trưởng còn rất tốt mà.
Hà Băng thật lòng yêu thích và kính yêu vị thủ trưởng này, bây giờ nghe nói ông đã xảy ra chuyện, hốc mắt của cô nhanh chóng đỏ lên.
Trong đồn cảnh sát.
Hà Băng bị đeo còng số tám, nhân viện cảnh sát lặp đi lặp lại câu hỏi điều tra với cô.
“Nên nói tôi cũng đã nói rõ ràng, tôi không hạ độc thủ trưởng, các , người có thê đi tra, tôi bây giờ có thể gặp thủ trưởng không, tôi muôn gặp ông ây.” Hà Băng mở miệng.
Lúc này bên tai truyền đến một hồi tiêng giày cao gót chói tai, có người tới.
Hà Băng ngước mắt vừa nhìn, là Thiên Thiên.
Thiến Thiến một thân áo đỏ đi tói, vênh váo tự đắc.
Thiến Thiến dừng trước mặt Hà Băng, ánh mặt lạnh như băng nhìn gân nói: “Hà Băng, mày biệt mưu hại thủ trưởng sẽ có hậu quả gì không?”
Hà Băng nhìn Thiến Thiến: “Tôi không làm.”
“Chuyện cho tới bây giò, mày còn muốn chống chế?”
Thiến Thiền giơ tay lên, muốn tát Hà Băng một cái.
Thế nhưng không tát tới, bởi vì Hà Băng nâng tay đeo cồng lên, chế trụ cô tay Thiên Thiên, đột nhiên dùng SỨC.
Thiến Thiến nhất thời cảm giác mình cô tay sắp bị gấy: “Mau buồng tay, Hà Băng, mày mưu hại thủ trưởng còn chưa đủ, bây giờ lại còn dám mưu hại thiên kim của thủ trưởng, người đâu, mau bắt ả lại!”
“Hà Băng, mau buông tay thiên kim ra, không chúng tôi sẽ bản cô.”
Có nhân viên cảnh sát rút súng ra, nhắm ngay đầu Hà Băng.
Hà Băng lạnh mắt nhìn về phía này nhân viền cảnh sát, sau đó vung, Thiến Thiến bị quăng lui lại mấy bước, lảo đảo suýt chút nữa ngã vật.
“Đại tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thiên Thiên cảm thây chật vật vừa khó chịu, cô ta thực sự quá chán ghét Hà Băng, hận không thể lập tức khiến Hà Băng biên mất khỏi thê giới này.
Nếu như không có Hà Băng, Diệp Minh đã là của cô ta rôi.