Chương :
Tay Hà Băng nhanh chóng siết di động, không phải anh, mà là thư ký của anh.
Hiện tại cô đã không gọi được điện thoại của anh rồi.
Đây là thư ký mới của anh?
Nghe chất giọng, cô thư ký nhất định dung mạo rât đẹp đúng không.
Thư ký riêng của lão thủ trưởng Trần Câm người ta là nam, mà thư ký của anh là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
Hà Băng không đáp, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ngồi ở trên thảm mép giường đờ ra, hai chân cuộn lên, hai cánh tay ôm chính mình, hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve mắt mác phủ xuống, cô đang suy nghĩ, anh không phải không cân cô nữa chứ?
Ngày đó ở trong sở cảnh sát, cô không phải là cỗ ý nói như vậy.
Lễ nhận huân Chương của Diệp Minh bắt đầu rồi.
Hà Bằng xuống xe, đi tới trước hàng rào sắt, nơi đây có rất nhiều quân chúng vây xem, cô đại khái cũng nhìn thây rât nhiều cô gái, mọi người đều xuyên qua hàng rào sắt nhìn bên trong.
Hà Băng đứng ở trong một cái góc không bắt mát, người ở đậy không tính là nhiều lắm, không cần chen chúc.
Cô nhìn vào bên trong, bên trong đều là quân nhân mặc đô răn ri, MC nói: “Mời Diệp thủ trưởng ở phía dưới lên đài.”
Diệp Minh phải lên sân kháu.
Những quân nhân kia đồng loạt nghiêng đâu, ánh mắt sùng bái kính ngưỡng nhìn về phía trước.
“Oa, Diệp thủ trưởng sắp tới rồi!”
Quần chúng ăn dưa cũng nhìn chòng chọc qua đây.
Hà Băng đứng trong biển người, đuôi theo ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn sang.
Nơi xa xa có một óng hình cao lớn đi tới, mặc quân trang, trên vai là huy hiệu màu vàng có ba ngôi sao, nhất đẳng thượng tướng, thắt lựng bên hông buộc chặt cơ bụng rắn chắc, Diệp Minh bước chân trầm ồn, chậm rãi đi tới.
Hià Băng lập tức đỏ cả vành mắt, cô thường năm mơ, mơ tới dáng vẻ anh mặc quân trang, thì ra, anh có thể vượt quá tưởng tượng của cô.
Cô chậm rãi đưa tay ra, xuyên qua hàng rào sắt, đưa về phía phía trước, cuôi cùng cũng có một ngày như vậy, anh đứng ở trung tâm trong vạn người, hưởng thụ vạn trượng vinh quang thuộc về anh.
Cô câu môi, từng giọt nước mắt châu giáng xuống, trong nháy mắt mơ hồ tâm nhìn.
Cô vui vẻ, cô thực sự thật vui vẻ.
Cùng hưởng vinh quang.
Hai mặt Hà Băng đâm lệ nhìn về phía trước, cái trên bậc thang thật cao kia đứng nghiêm một thân hình cao lớn không gì sánh được, ánh dương lúc này rực rỡ tột cùng, anh đăm chìm trong một ánh sáng vàng kim đẹp mắt mà âm áp kia, được tất cả mọi người chú mục và mễn mộ.
Có nhân sinh người nào thể giống như anh, rất nhiều lần trải qua thăng trầm tang thương, cuối cùng sông thành tâm gương và tín ngưỡng ở đáy lòng người khác.
Anh rốt cuộc đã tìm được bầu trời thuộc về mình, từ nay về sau, anh như Hùng Ưng sải cánh vút cao.
Không ai có thể ngăn cản bước tiến của anh.
Nhiều năm như vậy, anh từ trong bóng tối đi đến quang minh, trong nháy mắt kim quang vạn trượng.