Chương :
Ba năm nay anh không ở cạnh Điểm Điểm, cho đến giờ không cho con bé được tình thương của bồ, không làm tròn trách nhiệm một người bồ, cái thai này, anh lại đã định trước rời đi.
Kiếp này duyên phận quá cạn.
Dương Kim Đậu quay mạnh đầu lại, bà ta đã không đành lòng nhìn anh nữa.
Diệp Minh mỏ mắt ra, nhìn màn trời đen đặc trên đỉnh đầu: “Lính Huyết Đồng nghe lệnh, năm tay nhau rời đi, lập tức trở về nhà!”
Cuông phong kéo tới, chỉ một phút, một giây nơi đây sẽ biến thành liệt ngục, bọn họ đều đang tranh đoạt thời gian.
Chụ Siêu khóc, lính Huyết Đông khóc, nhiêu năm như vậy, bọn họ trèo đèo lội suối, đã trở thành một đặc chủng vô đánh đâu thắng đó, là truyền kỳ, nhựng bây giờ nam hán tử cứng nhắc lại khóc đến nước mắt nước mũi nhem nhuốc.
Chu Siêu vựơn tay lau nước mắt, sau đó đứng thẳng thân: “Nghỉ, nghiêm, cúi chào!”
Tắt cả lính Huyết Đồng đứng thẳng, đón lầy bóng đêm, hướng về phía Diệp Minh trên đất hành lễ.
Diệp Minh giơ tay lên, chào lại.
Gió lạnh gào thét, là tiếng ai nắc nghẹn xé nát tim can?
“Nghỉ, hiện tại xuất phát!”
Chu Siêu vác Dương Kim Đậu trên vai mình, anh ta nhất định sẽ trở về, anh ta nhất định phải mang Dương Kim Đậu vê.
Chu Siêu dẫn đầu nắm tay Tiễn Đao, Tiên Đao dắt một tay một cậu lính khác, mọi người tay trong tay, cất bước.
Bọn họ đi, cách Diệp Minh càng ngày càng xa.
Mưa rền gió dữ đè gãy lưng của bọn họ, bọn họ khom người, trái tim ngập trong đau thương.
Lúc này phía sau truyền đến một thanh âm khàn khàn, Diệp Minh đang hát “Chúng ta là lính.
Có gì khác biệt chứ?
Chỉ bởi vì chúng ta khoác lên Bộ quân trang chất phác.
Nói là khác biệt.
Thật ra cũng đều y hệt cả thôi.
Đều là năm tháng tuồi xuân.
Đều là binh sĩ máu nóng.
Nói không giống.
Kỳ thực cũng giống thôi.
Giống ở dấu chân để lại.
Trên dãy núi cao ngất, dòng sông dài đằng đãng.
Tập trung tại cửa biên, đứng dưới ánh trăng văng vặc.
Người khoác lây mưa tuyết phong sương.
Vì an bình tổ quốc.
Chúng ta nắm chặt súng trong tay.
Nói khác biệt ư?