Chương :
“Vũ Vũ, em mới bao lớn, đừng nói lung tung nữa, mau đên trường!”
“Dạ, chị Họa Họa.” Cố Vũ giơ giơ tay nhỏ, chạy đến trường cấp .
Lục Họa đứng tại chỗ cũng cảm giác được rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người cô, lúc đầu cô dính vào chuyện của Lâm Mặc và Triệu Hàm Hàm đã có rất nhiều suy đoán đồn đại, cô cũng không để ý tới những ánh mắt này, cũng không quay đâu nhìn Lâm Mặc và Triệu Hàm Hàm, cô đi thẳng vào lớp học.
Lâm Mặc nhìn thân ảnh Lục Họa biến mắt trong tầm mắt của mình, cậu không cỏ biểu cảm gì, cũng đi vào phòng học theo.
Triệu Hàm Hàm luôn nhìn Lâm Mặc, thế nhưng Lâm Mặc toàn bộ hành trình không nhìn cô ta, ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc, hai tay xuôi ở bên người Triệu Hàm Hàm âm thầm siết thành quyền.
Hôm nay vẫn như bình thường, Lục Họa chăm chú đi học, Lâm Mặc vẫn đi ngủ.
Buổi chiều tan học, Lục Họa ởi toilet, đi ngang qua cửa hành lang cô nghe được tiêng động bên trong, hơn nữa rất quen thuộc, là của Triệu Hàm Hàm.
Lục Họa không phải người thích hóng hớt, cũng. Không có hứng thú nghe trộm người khác, cô muôn mau chóng rời đi, thế nhưng tiếng động bên trong quá rõ, Triệu Hàm Hàm rất kích động: “Lâm Mặc, vì sao cậu không đê ý tới tớ, vì sao cậu đối với tôi luôn lãnh đạm như vậy, tớ. chỗ nào không tốt, cậu nói ra, tớ sẽ sửa, tớ sẽ nỗ lực biến thành dáng vẻ cậu thích!”
Lục Họa có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cô Triệu Hàm Hàm là một cô gái vừa ưu tú vừa kiêu ngạo, không nghĩ tới cô ta ở trước mặt Lâm Mặc lại hèn mọn đến thế.
“Lâm Mặc, tớ thích cậu, tớ thực sự rất thích cậu!” Triệu Hàm Hàm lần nữa tỏ tình mãnh liệt.
Lục Họa đã cảm thấy Triệu Hàm Hàm có chút điên cuồng, lần trước chuyện của cô ta và Lâm Mặc ở ban công lộ ra, hậu quả rất nghiềm trọng, hiện tại đi học trở lại rồi, cô ta lại còn bám theo Lâm Mặc không bỏ.
Lục Họa nhắc chân, muốn rời khỏi đây.
Thế nhựng một giây kế tiếp “két” một tiếng, cửa hành lang đột nhiên mỏ ra, có một người đi ra, là Lâm Mặc.
Lục Họa không chuẩn bị, cô trực tiếp ngắng đầu, nhanh chóng đụng phải đôi mặt Đan Phượng thanh bân kia của Lâm Mặc.
Lâm Mặc một tay đặt trên chốt cửa, lúc thấy cô mí mắt cậu khẽ nhúc nhích.
Rất rõ ràng, lần này ba người lại tình cờ gặp nhau.
Lục Họa hơi xấu hồ: “xin lỗi, tôi đi ngang qua, các cậu tiệp tục.”
Cô muốn đi.
“Đứng lại!” Lúc này Triệu Hàm Hàm đột nhiên gọi một tiêng.
Lục Họa quay đâu, chỉ thây viên mắt Triệu Hàm Hàm đỏ bừng vọt ra: “Lâm Mặc, cậu nói thực cho tôi biết, có phải bởi vì cô ta, cậu thích cô phải không?”
Lục Họa cứng đò, cô hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Hàm Hàm chuyên mũi dùi sang trên người cô, cô ta còn hỏi… Lâm Mặc có thích cô hay không?
Lục Họa nhìn về phía Lâm Mặc, Lâm Mặc đang nhìn cô, ánh mắt đen mà sáng ngời.
Thình thịch thình thịch.
Trái tim Lục Họa, vào giờ khắc này toàn bộ rồi loạn.
“Tôi…” Lúc này Lâm Mặc nhàn nhạt mở miệng.
Nhưng lời Lâm Mặc còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Họa đã xoay người rời đỉ.
Lâm Mặc mím đôi môi mỏng một cái, cũng đi theo.