Chương :
Ngô Trạch Vũ thấp giọng nói: °A Mặc, mau chóng phẫu thuật thôi! Tiểu ác ma Trương Hàn kia đã trở về, hắn vân luôn tìm chị Bắt Nhiễm, hắn chính là ác mộng của chị ấy, sau khi phẫu thuật thành công chúng ta liền mang chị ấy xuất ngoại, bắt đầu lại từ đầu.”
Ngày ấy Lâm Mặc đi là muốn châm dứt Trương Hàn, lúc đó đang giết mù quáng, ai ngờ Lục Họa xuât hiện, một tiếng “Lâm Mặc ”của cô để đã làm cậu đề con dao bên trong tay xuông.
Cậu không sợ chết.
Nhưng một khắc kia, cậu không muốn chết.
Trương Hàn giống như là bom hẹn giờ, trạng thái Lâm Bất Nhiễm bây giờ một chút kích thích cũng chịu không nôi, cho nên kế hoạch xuất ngoại phải đời lên trước.
Lâm Mặc không nói gì.
` “A Mặc, cậu tại sao không nói chuyện, cậu có phải muốn ra nước không, cậu có phải muôn rời khỏi nơi này?” Ngô Trạch Vũ hỏi.
Ngô Trạch Vũ không đợi được Lâm Mặc trả lời, ngược lại phát hiện Lâm Mặc đột nhiên dừng bước, không ởi.
Ngô Trạch Vũ theo ánh mắt Lâm Mặc nhìn về phía trước, thấy được một người, Lục Họa.
Lục Họa mới từ trong phòng bệnh Lâm Bắt Nhiễm đi ra, bây giờ đang vào thang máy.
A Mặc, Lục hoa khôi này tới bệnh viện làm gì, thăm chị sao?” Ngô Trạch Vũ kỳ quái nói.
Trên khuôn mặt tuần tú của Lậm Mặc không có biêu cảm gì, cậu nhắc đôi chân dài tiến lên.
Lâm Mặc vào phòng bệnh, chị còn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh.
Đôi mắt Đan Phượng kia của Lâm Mặc ở trong phòng bệnh sắc bén quét một vòng, ánh mắt rất nhanh đã rơi vào quyền sách thiết kế phía dưới ôi kia.
Trước đây chị học chuyên ngành thiết kế thời trang, hơn nữa chị rất có thiên phú thiết kế, năm nhất đại học bản thảo thiết kế của chị đã được một chủ biên thời trang nhìn trúng, sau đó học viện thiết kế Milan mời chị đến học, vốn dĩ chị có thể nắm giữ một tiền đồ như gắm.
Thế mà bất hạnh vẫn ập xuống trên đầu chị.
Ba năm nay, chị chưa. từng cầm bút lên.
Lục Họa đưa tới một quyền sách thiết kê.
“A Mặc, Lục hoa khôi tặng cho chị một quyền. sách thiết kế?” Ngô Trạch Vũ ám muội hâm mộ dùng cùi chỏ đây Lâm Mặc một cái: “A Mặc, cái khác tôi không biết, nhưng có một thứ tôi dám khẳng định, vị này Lục hoa khôi thích cậu.”
“Được nha A Mặc, từ nhỏ đến lón đào hoa trên người cậu không đứt nhá, đặc biệt được đám con gái yêu thích, chỉ là Triệu Hàm Hàm kia sông chết dây dưa với cậu, đợi cậu đáp lại, nhưng cậu vậy mà một cơ hội cũng không cho.”
A Mặc, cậu thích Lục hoa khôi nhie, nếu như cậu cũng thích cô thì đừng do dự nữa, tôi thu hồi câu nói trước kia, tuy cô ấy rất cao quý. nhưng cậu về sau có thê vừa kiếm tiền vừa nuôi cô ấy mà, nói không chừng cô ấy nguyện ý ăn chung bánh màn thâu với cậu đó.”
Ngô Trạch Vũ vừa dứt lời, Lâm Mặc liên xoay người chạy đi.
Lần này Ngô Trạch Vũ không cản cậu, bởi vì cậu ta biết Lâm Mặc đuổi theo Lục Họa rôi.
Lục Họa ra khỏi bệnh viện, lúc này sau lưng truyền đến tiếng: “Lục Họa!”
Là Lâm Mặc.
Cậu đuổi tới.