Chương :
“Mẹ nó, thằng Cát Thành này và Lục hoa khôi, cũng không học chung lớp, vì sao hắn lại ngồi chung với Lục hoa khôi?”
“A Mặc, tôi nghe nói Cát Thành rất thích Lục hoa khôi, lần du xuân này hắn không biết xáu hồ đến gần nhất định là muốn mặt dày tán tỉnh rồi.”
Toi rồi A Mặc, tình địch của cậu đã xuất hiện, hắn còn ở dưới mí mắt cậu công khai cạy góc tường nhà cậu, việc này cậu đền tột cùng có quản hay không?” Ngô Trạch Vũ tức giận nói.
Lâm Mặc nhấp môi mỏng một cái, xoay người đi ra ngoài.
“Này A Mặc, cậu vẫn chưa nói cậu có muốn đi du xuân hay không đấy!” Ngô Trạch Vũ gãi đầu mình, càng ngày càng không hiều nồi tâm tư của Lâm Mặc.
“A Vũ, A Mặc nhất định sẽ đi, em cũng theo nó đi chơi một bữa đi!”
“Chị Bất Nhiễm, em ở lại với chị!…”
Lâm Bắt Nhiễm lắc đầu: “Không cần, du xuân chỉ có một ngày mà thôi, buổi tối các em về rồi, chị không cân em trông đâu. A Vũ, em đi theo A Mặc chị mới yên tâm, tránh cho nó vì Lục Họa mà đánh nhau với người khác, A Mặc vì người mình thích có thể liều mạng đấy.”
Ngô Trạch Vũ suy nghĩ một chút cũng thây có lý này: “Chị Bất Nhiễm, vậy chúng em đi trước.”
A Vũ.” Lâm Bát Nhiễm đột nhiên gọi Ngô Trạch Vũ lại.
Ngô Trạch Vũ dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Bắt Nhiễm.
Lâm Bắt Nhiễm vẫn an tĩnh ngồi bên giường, cô dịu dàng cong khỏe mội, thời gian phẳng phật trở lại hơn bốn năm trước, cô vẫn là nữ sinh viên sạch sẽ xinh đẹp kia, tràn đây khao khát và hướng tới với thế giới, với tương lai, trong tim có tín niệm, từng bước đi vê phía trước: “A Vũ, nói cho A Mặc, bảo nó sống tốt.”
Kỳ thực cô có rất nhiều lời muốn nói, thê nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nói A Mặc sống tốt.
Cô và A Mặc đừ rất nhỏ đã mắt mẹ, đều nói chị cả như mẹ, nhưng cô chỉ là môi liên lụy với A Mắc.
Ngô Trạch Vũ vui vẻ cười nói: “Chị Bằt Nhiễm, em sẽ nói cho A Mặc, chúng em đều sẽ sống tốt mà.”
“Ừ, được rồi, mau đi đi.”
“Chị Bất Nhiễm, tạm biệt.”
Lâm Bắt Nhiễm giơ tay lên, giơ giơ, cô nói thầm trong lòng tạm biệt.
Rất nhanh đã đến buổi tối, tiếng xe Ferrari gầm rú khoe khoang không gì sánh được dừng ở công bệnh viện, Trương Hàn xuống xe, trong tay hắn còn đang câm một bó hoa hồng.
Bó hoa hồng này là tặng cho Lâm Bát Nhiệm.
Trương Hàn lên lầu, tự tay đầy ra cửa phòng bệnh.
Trong phòng bệnh bật một ngọn đèn hoàng hôn, Lâm Bắt Nhiễm ngôi ở bên giường, cô đã thay quân áo bệnh nhân ra, mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen thanh thuần buộc thành đuôi ngựa thật thấp, cô ngồi ở dưới ánh đèn, đang lật xem quyền sách thiết kế kia.
Quyền sách kia cuối cũng đã bị cô giỏ đọc.
Trương Hàn không lập tức đi vào, mà là đứng ở cạnh cửa nhìn cô, đệm nay cô rất đẹp, nhất là chiếc váy trắng chết tiệt đó.