Chương :
“Nhiễm Nhiễm, con còn nhớ rõ lúc con mới vừa lên đại học, có một kẻ có tiền đưa cho con một tờ chỉ phiếu lớn, muốn bao nuôi con không?” Lâm Phú nói.
Lâm Bất. Nhiễm cứng đờ, cô cũng nhớ ra rồi, khi đó cô mới vừa lên đại học, đột nhiên có một ngày có một người ăn mặc như quản gia tìm được cô, đưa cho cô một tờ chỉ phiếu: “Lâm tiểu thư, chào cô, đây là Thiêu gia nhà tôi tặng cho cô.”
Lúc đó cô liếc mắt, trên chị phiếu có.
rất nhiều số không, rất nhiều rất nhiều tiền.
Cô theo quản gia ánh mắt nhìn tới hướng đường cái đối diện, nơi đó đậu một chiệc xe thương vụ sang trọng phiên bản dài màu đen, cửa số xe không trượt xuống, cô không thấy được người ở bên trong, thê nhưng cô mơ hồ cảm giác được bên trong có một đôi mắt như là dã thú đang nhìn cô chằm chằm.
Cô không nhận chỉ phiếu, mà hỏi: “Thiều gia của ông vì sao tặng tôi chỉ phiếu?”
“Lâm tiểu thư, Thiếu gia nhà tôi coi trong cô, chỉ cân cô ký. phần hợp đồng này, về sau cô sẽ thì hưởng dưới. vô tận vinh hoa phú quý.” Quản gia đưa đến một phần hợp đồng.
Cô xem liếc mắt, bên trên có bốn chữ lớn hợp đông bao nuôi.
Khi đó cô bị rất nhiều chàng trai theo đuổi, trong đó có đủ những anh chàng trẻ đẹp tài giỏi gia cảnh còn ưu việt, lây lòng cô đủ kiêu, nhưng cô vẫn là lân đâu tiên chứng kiến loại hợp đồng bao nuôi trần trụi như thế.
“Lâm tiểu thư, cô có thể tiếp tục đi học, Thiếu gia nhà tôi sẽ mua cho cô một căn nhà, chỉ cần vào lúc thiếu gia có nhu câu cô qua hầu hạ, một tháng hai ba lần là được.” Quản gia nói rất thẳng.
Lúc đó cô cảm thây phân nộ nhục nhã, song cô không kích động, chỉ tỉnh táo hỏi một câu: “Thiệu gia nhà ông đã có tiền như vậy, mỹ nữ thế gian hàng ngàn hàng vạn, vì sao chọn trúng tôi, tôi hăn là chưa từng gặp qua anh ta?”
Quản gia ý Vị thâm trường cười: “Lâm tiểu thư, cô rất thông minh, thiếu gia chọn trúng cô đó là bởi vì… dung mạo của cô và người kia rất giống nhau, có đôi khi lớn lên giống một người.
nào đó, là phúc khí cả đời của cô.
Ah, thì ra cô là thế thân.
Lâm Bất Nhiễm không biết mình là thế thân của người nào, cũng không biết vị thiếu gia đang ngôi trong chiễc xe sang trọng kia là ai, cô không có hứng thú, bèn trả lại tờ chỉ phiêu cùng phân hợp đồng. kia cho quản gia, cô nói: “Được ưu ái, thế nhưng tôi không nhận nổi, về sau đừng đên tìm tôi nữa, nêu không… tôi liền báo cảnh sát.”
Nói xong, cô trực tiếp rời đi.
Lâm Bất Nhiễm từ trong trí nhớ xa xôi tỉnh lại, cô hiện tại mới ý thức ra, thiếu gia bên trong chiếc xe sang trọng kia chính là Trương Hàn, tử bôn, năm năm trước hăn đã nhìn chằm chằm cô.
Bởi vì cô từ chối hắn bao nuôi, cho nên hắn bày kê cô, bán cô vào .
Cô ở bên trong chịu bao nhiêu nhục nhã và đòn hiểm, đùi phải cũng gãy, những thứ này đều là do hắn giật dây, hắn chỉ có một mục đích, đề cô nhận mệnh.
Lâm Bắt Nhiễm cảm thấy quá buồn cười, tất cả thực sự quá buôn cười.
“Nhiễm Nhiễm, con đừng trách ba, đều là Trương Hàn, là hắn sail”
Lâm Bắt Nhiễm nhìn Lâm Phú: “Trương Hàn không đáng tha thứ, ông cũng thế.
Nói rồi Lâm Bắt Nhiễm kéo ống tay áo của mình lên, lộ ra vết rạch sâu dữ tọn kia, đây là cô cắt cổ tay lưu lại: “Ơn sinh dưỡng của ông, tôi đã trả, tôi đã chết qua một lần rôi, từ “ba”này, ông không xứng.”
Lâm Bất Nhiễm đứng dậy, quả quyết rời đỉ.