Chương :
Trương Hàn bước hai ba bước, trực tiệp đầy cô ngã trên giường lớn, cô muôn giấy giua, hắn một tay không chế được cô, một tay tháo thất lưng mình, tùy ý nói: ` Được được được, em nói gì anh đều bằng lòng, em trai em về sau anh sẽ bảo vệ, ba em anh sẽ chăm sóc cho ông ta đến lúc lâm chung. Được chưa? Có thể cho anh ngủ chưa? Mẹ nó, lần trước ở bệnh viện còn chưa thoải mái đâu.”
Lâm Bát Nhiễm biết đã đủ, song cô chau hàng mày thanh tú: “Anh có thể nhẹ chút hay không, anh có khuynh hướng bạo lực đây à, anh làm tôi đau.”
Thấy cô lải nhải, Trương Hàn trực kiệp kéo qua áo gôi, trùm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Móng tay Lâm Bát Nhiệm vạch ra mây vệt máu trên người hắn.
“Nhiễm Nhiễm…” Lúc này hắn che ở tai cô bờ rù rì nói.
Nhiễm Nhiễm?
Lúc hắn chìm vào khoái cảm đã kêu tên của một người.
Nhiễm Nhiễm…
Lúc đêm khuya, thủ hạ Trương Hàn vội vã chạy đên, ở ngoài cửa gõ cửa: “Thiều gia… Thiếu gia, bên ngoài xảy ra một chút việc, lão gia tử, bảo anh bây giờ đi về… Thiếu gia…
“Âm” một tiếng, bên trong Trương Hàn không biết câm lên cái gì, đập vào trên cửa.
Thủ hạ sợ đên mô hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không dám nói chuyện nữa, thiếu gia nhà mình lúc cao hứng thời điểm là không thể bị quây rây, bằng không thiếu gia sẽ nôi điên.
Cho dù việc có gấp đến đâu, thủ hạ cũng chỉ đành chờ ở bên ngoài.
Một lát sau, cửa phòng ph ng ngủ chính được mở ra, Trương Hàn khoác áo sơ mi trắng đi ra, cúc áo áo sơ mi còn chưa cài nút, lộ ra mảng lớn lồng ngực hắn, ở trên có vài vết cào của phụ nữ, nhìn hết sức ám muội. ¬ “Thiếu gia, lão gia tử ngài ấy bảo anh bây giờ đi về…”
Trương Hàn kéo quần lên, ngay cả dây lưng quần cũng không thắt, hắn chau mày, gương mặt mật hứng cùng không vui, giơ lên đôi chân dài đạp thủ hạ một cước, sắc mặt hắn âm u mắng: “Đã biết, anh câm miệng đi!!”
Thủ hạ nhanh chóng ngậm miệng lại. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Trương Hàn lại trở về phòng, trong phòng như một bãi chiên trường, Lâm Bất Nhiễm nằm ở trên giường, một thân đầy mồ hôi.
Trương Hàn cài nút quần: “xoạt” một tiêng cài xong thắt lưng, hắn đưa tay vỗ võ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ trắng đan xen của Lâm Bát Nhiệm: “Anh hiện tại phải đi ra ngoài một chuyến, không. thê ở cạnh em, mây ngày nay anh bề bộn nhiều việc, nhưng anh đã đặt vé máy bay rôi, thứ bảy tuần sau, em đừng đi về, cứ ở chỗ này, thứ bảy tuần sau anh trở về mang em đi.”
Lâm Bắt Nhiễm run rây, ,hàng mị, mở mắt ra: “Tôi muốn trở về bệnh viện một chuyến, mang một ít đồ đạc, được chứ?”
` Trương Hàn gật đầu: “Được, anh bảo tài xế tiễn em.”
Lâm Bát Nhiễm biết, hắn là để người đi theo cô, trước thứ bảy tuần sau hắn đã hạn chế tự do của cô, vây cô ở chỗ này rồi.
“Được.” Lâm Bắt Nhiễm tỏ ra ngoan ngoãn.
Trương Hàn dùng sức hôn một cái trên khuôn mặt cô, sau đó rời đi.