Chương :
Cái gì?
Lâm Bát Nhiễm sợ ngây người, cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Lâm Mặc không phải là em trai ruột của mình.
Làm sao có thể?
Song Lâm Phú từ nhỏ đã không thân thiệt gì với Lâm Mặc, không có tình cảm phụ tử gì, Lậm Mặc từ nhỏ còn là thiên tài chữ số, gien tương đối cường đại, chỉ dựa vào dạng người như Lâm Phú, chắc chắn không sinh được đứa con như vậy.
Lâm Bát Nhiễm giật mình: “A Mặc không phải con ông, vậy là con ai?”
Lâm Phú đối với cái đề tài này tượng đối cần thận và lảng tránh: “Cụ thể ba cũng không rõ lãm, song thân thế A Mặc không tầm thường, Nhiễm Nhiễm con đừng hỏi nữa, cái gì cũng không biết mới là an toàn nhất.”
Lâm Phú khó có được nghiêm chỉnh một chút, giọng nói vừa thân bí vừa lo lắng, dường như thân thê thật sự của Lâm Mặc có thể mang đến họa sát thân cho hắn vậy.
Thân thế Lâm Mặc không tầm thường.
Rốt cuộc dạng thân thế nào mới có thể xưng là lồ chữ “không tầm thường” này?
Lâm Bắt Nhiễm cũng không quá hứng thú với vân đề này, cô lo lăng nhất vẫn là em trai Lâm Mặc: Vậy A Mặc biết chuyện này không, ông có bảo thằng bé chú ý an toàn hay không?”
“Nhiễm Nhiễm, đứa con gái ngốc của ba, ba đã nói chuyện A Mặc không cân con quan tâm, nó đã sớm biết thân thế của mình rồi, người thâm trầm như vậy, chúng ta đều không phải là đối thủ của nó.”
A Mặc đã sớm biết thân thế của mình rồi?
Từ lúc nào?
Lậm Bắt Nhiễm suy nghĩ một chút, bốn năm trước đoạn thời gian trước khi cô gặp chuyện không may Lâm Mặc có bỏ đi, thời gian bỏ đi rât lâu, cậu cho tới bây giờ chưa từng nói cậu đi đến đâu, cũng không ai biết cậu đi nơi nào.
Sau đó, A Mặc một mực chăm sóc cô, lúc đầu bọn họ quyết định rời khỏi nơi này, mãi đến khi xảy ra một việc, đó chính là… Lục Họa tới.
Lục Họa…
Là Lục Họa làm cho A Mặc dừng bước.
Nhịp tim Lâm Bắt Nhiệm trong nháy mất gia tốc, cô lôi điện thoại thật chặt, cô cảm giác mình dường như rình đến rồi một âm mưu kinh thiên.
Ẩm mưu kinh thiên này chính là một cái miệng to nhự chậu máu, cô không dám ngâm nghĩ nữa, cô sợ tật cả mọi người đều sẽ bị cái miệng to như chậu máu này nuốt chứng.
Mặc kệ thế nào, Lâm Phú nói rất đúng, A Mặc là một người thâm trầm, cùng nhau sinh sống nhiêu năm như vậy, có đôi khi cô cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
Cậu bây giờ đang làm gì, tính toán cái gì, nhật định đã nghĩ nung nghĩ nậu hồi lâu, Lâm Bất Nhiễm biết, chỉ cần thứ cậu muốn có được, đều sẽ đạt được.
Làm người chị, Lâm Bất Nhiễm đã yên tâm.
“Được thôi, tôi không hỏi, mặc kệ A Mặc là ai, thằng bé thủy chung là em trai tôi.”