Chương :
“Tôi đượng nhiên vui rồi, chúc mừng cậu, thiêu niên thiên tài Lâm Mặc, trước kia là mắt tôi bị mù, không nhìn được mặt thật của thái sơn.
“Lục Họa, em giận sao? Vì sao, bởi vì tôi lừa em?”
Lục Họa chau mày, cô nghiêm túc nhìn thiêu niên trước mắt: “Lẽ nào tôi không nên giận sao, Lâm Mặc, tôi ghét nhất người khác lừa tôi!”
Lâm Mặc biết, cô gái như: cô sạch sẻ thuần tủy như vậy ghét nhát lừa dối, cậu đã lừa cô.
Lục Họa, nếu có một ngày em phát hiện ra lời nói dồi lớn hơn, hoặc là, em vẫn luôn sống trong dỗi trá, kế từ ngày em và tôi quen nhau kia trở đi, tôi vân đang lừa em, em sẽ như thế nào, em có chán ghét tôi, ghê tởm tôi, ròi xa tôi hay không?
“Lục Họa, em hơi vô lý đấy, cũng không thể tôi vào Nhất Trung thì nói tôi là một thiên tài! Tôi không phải tận lực giấu giềm.” Lâm Mặc giải thích.
Cái này Lục Họa là có thể hiểu, cậu vốn chính là người khiêm tốn, chắc là sẽ không khác hai chữ “thiên tài” này vào trên mặt mình, nhưng, cậu lừa côi “Lâm Mặc, cậu đừng tránh nặng tìm nhẹ, cậu biết tôi đang nói cái gì, cậu lừa tôi”
Lâm Mặc đột nhiên tiến lên một bước, thân thể anh tuần trực tiếp tới gần cô.
Lục Họa giật mình: “Cậu… cậu làm cái gì?”
“Lục Họa, có phải em đồi ý rồi hay không?”
“Cái gì?!
“Nói tới nói lui em chính là chú ý tôi.
lừa em hứa hẹn, có phải em đôi ý rồi không? Chúng ta đã ước định, chỉ cần tôi thắng, em liền thuộc về tôi.”
Lậm Mặc nhìn ánh mắt của cô, thâm trầm mà sắc bén đe dọa nhìn cô, không cho cô cơ hội trốn tránh.
Lục Họa mơ hồ cảm thấy đây mới là Lâm Mặc thật sự, cậu chính là tay thợ săn trời sinh, dưới bề ngoài đạm mạc thanh lạnh kỉa sâu không lường được.
“Lẽ nào tôi không thê đổi ý sao, vốn chính là cậu lừa tôi.” Lục Họa hỏi ngược một câu.
Lâm Mặc muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này có một người tới, là Triệu Hàm Hàm.
Triệu Hàm Hàm đã biết Lâm Mặc là một thiếu niên thiên tài, cô ta vội vã chạy tới, cô ta vì chuyện mình bỏ lỡ khôi vàng này. hối tiếc không thôi, tình duyên cô ta với Lâm Mặc sao mà chông chênh.
“Lâm Mặc, chúng ta có thể nói chuyện không?”‘ Triệu Hàm Hàm cắt ngang hai người kia, vẻ mặt mến mộ ân cân nhìn Lâm Mặc.
Lục Họa vốn là đang tức giận, bây giờ nhìn vẻ mặt dại trai Triệu Hàm Hàm đi đến, hận không. thể nhào tới trên người Lâm Mặc, cô liền không rõ sao càng thêm tức giận.
“Bạn gái cũ tới tìm cậu kia, tôi sẽ không quây rây hai người!” Lục Họa xoay người rời đi.
Lâm Mặc đứng tại chỗ nhìn bóng hình cô rời đi, nhập môi mỏng một cái.
“Lâm Mặc,” Lúc này Triệu Hàm Hàm đã đi tới: “Lâm Mặc, chúc mừng anh đã thắng, trước đây em đã cảm thấy trên người anh có một loại mị lực và hào quang khiến người ta say mê, hiện tại em rốt cuộc biết đây là cái gì rồi, Lục Họa căn bản không biết thưởng thức anh, em khác với cô ta, những ngày. này tách khỏi anh em môi thời môi khắc đều nhớ tới anh, em..
Triệu Hàm Hàm đang nồng nhiệt bày tỏ.
Thế nhưng rất đáng tiếc, Lâm Mặc trực tiệp cắt ngang lời cô ta: “Nói xong?”