Chương :
“Em không thích tôi, đôi với, em không thích tôi, là tôi, là tôi thích em, Lục Họa, em biết tôi thích em đến mức nào không? Biết rõ là không thẻ, nhưng vân muôn có được, Lục Họa, tôi yêu em.”
Cậu nói, Lục Họa, tôi yêu em.
Đêm đó ở trong phòng học cậu đã từng dùng mười mây loại ngoại ngữ nói với cô câu “tôi yêu em” này, thê nhưng cậu không dùng tiêng Trung.
Hiện tại cậu ôm cô thật chặt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, tiếng hô háp loạn nhịp dán bên bờ tai cô, từng lần một nói cho cô biết Lục Họa, tôi yêu em.
Con ngươi Lục Họa chọt co rút lại, càng thêm bắt an, cô không biết nên đôi mặt đáp lại lòï tỏ tình của cậu như thế nào.
“Lâm Mặc, cậu buông ra trước đi, tôi không muốn nghe cái này…” Lục Họa dùng sức đầy cậu.
Hiện tại thân thể hai người dán nhau chặt chẽ, rất nhanh Lục Họa đã nhận ra thân thê cậu khác thường, bởi vì có một thứ gì đó đụng tới cô.
Lục Họa mật mây giây nhanh chóng ý thức được đây là cái gì, cô hít vào một ngụm khí lạnh, cả người giỗng như chim nhỏ đạp nước, vừa bài xích vừa chống cự: “Lâm Mặc!”
Lâm Mặc không. khống chế được chính mình, cô ở trong lòng cậu không ngừng vặn vẹo, ngày Ấy ở trong sơn động cậu cũng có phản ứng sinh lý, song cậu đã tránh cô, không đề cho cô chứng kiến.
Hiện tại cậu biết cô đã biết, cậu đầy cô tới trên vách tường, nói giọng khàn khàn: “Chớ lộn xôn!”
Lục Họa chịu không nồi cái này: “Lâm Mặc, cậu đừng đụng vào tô, đi ra!”
Lâm Mặc đưa tay chống trên vách tường, cả người lui về sau một chút, không đụng vào cô, sợ cô phản cảm chán ghét.
Viền mắt đỏ thắm khẽ khép lại rồi mở ra, cậu cưỡng chế đè Xuông nhiệt huyết sôi trào trong cơ thê: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, em đùng sợ, tôi sẽ không động tói em.”
“Tôi thực sự sẽ không động tới em, cho dù có tiếp tục khó chịu, tôi cũng chỉ sẽ giày vò mình, dù tôi giày vò mình đến chết, tôi cũng luyễn tiếc động tới em một cái.
Cậu đang nói cái gì?
Cậu lại đang nói máy lời mạnh bạo gì thế?
Lục Họa không muốn nghe, không muôn nghe: “Lâm Mặc, đi ral”
Cô dùng sức đây ra, lân này Lâm Mặc không đứng vững, lui vê sau hai bước: “ầm” một tiếng, trực tiếp ngã ở trên mặt đất.
Cậu sao lại ngã xuống đất rồi?
Lục Họa nhanh chóng ngồi xổm người xuông, vươn tay đây cậu hai cái: ‘Lâm Mặc, cậu nhanh đứng lên, có phải cậu lại đang giả vờ, lại muốn gạt tôi rồi đúng không?”
Lậm Mặc từ từ nhắm hai mắt, như là uông say đang ngủ, cậu nỉ non một cauU: Ghiiol?
Chị ơi?
Cậu khinh bạc cô sau đó lại gọi chị mình?
Lục Họa đã biết, cậu thực sự đã uống Say, lúc chạy đến chỗ cô say khướt rôi, sợ räng ngày hôm sau tỉnh lại cậu ngay cả mình làm qua cái gì cũng không nhớ.
So đo gì với một kẻ say không biết trời đất chứ?
Lục Họa căn đôi môi đỏ mọng một cái, vừa tức vừa buồn vừa giận, cô quyết định mặc kệ cậu, đề cậu nằm ở góc Xó xinh này đi!!
Lục kiaa đứng dậy bỏ chạy.