Chương :
Lục Họa hơi tức giận, lần này là giận mình, cô quá không có ý chí tiên thủ rôi, cậu lừa cô rôi đùa giỡn cô, nhưng cô vẫn nhớ đến cậu.
Lục Họa dựa lưng vào tường, cô nhớ tới đầu hẻm mờ tôi đêm qua, nhiệt độ cơ thể nóng rực ấy, hô hấp loạn nhịp ấy, còn có nụ hôn ây…
Cậu dùng lực ôm cô, khàn khàn nói với cô Lục Họa, tôi yêu em.
Lục Họa nhắm hai mắt, cô gắt gạo siết nắm tay sau đó mở ra, lại siêt thừa nhận đi! Lục Họa, cô cũng thích cậu ấy, cô thích Lâm Mặc.
Lục Họa thích Lâm Mặc.
Nhà cũ Trương gia.
Căn nhà yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có, bên trong người hầu không dám thở mạnh một tiêng, bầu không khí nặng nê đến kiềm nén, ngay cả thở cũng khó khăn.
Chát.
Trương lão gia tử dùng sức cho Trương Hàn một bạt tai.
Trương Hàn đứng nghiêm ở trong Ặ phòng khách, hắn mặc áo trắng quân đen, quân tây nhét vào ủng da đen, đẹp trai lạnh lùng, rất giống một quân phiệt quý tộc bước ra từ TY.
Hiện tại trên áo sơ mi trắng hắn đều là máu, là máu của cha hắn.
Một bạt tai này của lão gia tử rất dùng sức, Trương Hàn bị đánh trật cả mặt, thế nhưng mặt hắn không chút thay đổi, chậm rãi xoay mặt lại, hắn giơ tay lầy mu bàn tay lau khóe môi, hắn bị đánh chảy máu.
Đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái, hắn cất lời: “Đánh xong chưa? Tôi còn có việc, đi vê trước.”
“Nghịch tử, mày đứng lại đó cho taol hi gấp gáp trở về như vậy làm cái gì?
“Ah,” Trương Hàn nhếch khóe môi lên một đường vòng cung tự tiêu phi tiêu, trong tròng mát âm u đáng. sợ: “Tôi muốn tìm Lâm Bát Nhiễm.”
Lâm Bắt Nhiễm chạy rồi, hắn phải tìm Lâm Bắt Nhiễm về!
Lão gia tử tức giận đến méo cả râu, chỉ vào Trương Hàn măng: “Lâm Bắt Nhiễm Lâm Bắt Nhiễm, mày bây giờ còn nghĩ đến con kia, bởi VÌ con kia, bốn năm trước mày bị thằng nhóc Lâm gia đâm một đao, suýt chút nữa bỏ mạng, vì nó, mày tự tay bắn bố mày, trực tiếp bắn chết bộ mày, tao hỏi mày, mày tìm được con đó sau đó xử trí thế nào?”
Trương Hàn đứng thẳng tắp, giống như một gốc cây thanh tùng, tuy trong xương hán hung tàn, nhưng hán xuât thân cao quý, công tử quý tộc của danh môn thê gia, nâng tay nhắc.
chân đều lộ ra kiêu ngạo bễ nghễ và quý khí.
Đối mặt với lão gia tử chát vấn, Trương Hàn không nói gì.
“Lễ nào bây giờ mày còn không có nhìn ra được sao, đây hết thảy đều là kế hoạch của Lâm Bât Nhiễm, nó noi theo Điêu Thiền cô đại, lợi dụng mỹ nhân kế làm cha con chúng mày tương tàn, sau đó nó nhân cơ hội chạy trốn, người phụ nữ như thế, đối với mày không có một chút thật tình!”
Trương Hàn nhấp môi mỏng một cái: “TỔIGI:.
Hắn bỏ đi.
Thái độ phách lối như vậy không thể nghỉ ngờ Mã lửa cháy đô thêm dâu, lão gia tử trực tiếp rút ra một cây roi da: xoát” một tiếng quất xuống lưng Trương Hàn.
Ao sơ mi trăng sau lưng Trương Hàn trong nháy mất nứt ra rồi một đường may, một roi này làm cho hắn da tróc thịt bong, áo sơ mi trắng nhanh chóng nhuộm đỏ.
“Thiếu gia!” Thủ hạ lúc này tiến lên.