Chương :
Cô rất đơn thuần, không biết nói dối, cô nói dối cậu có thể nhìn ra, cũng tỷ như hiện tại, Lâm Mặc: “Người bạn này là nữ, hay là nam?”
Lục Họa: NG.
Lâm Mặc nhìn cô, lặng lặng nhìn ba giây.
Ba giây này đối với Lục Họa mà nói đặc biệt dài dằng dặc và dày vò, dáng vẻ cậu im thít không. nói gì rât nguy hiệm, vôn đã là người lạnh lùng bí hiểm, lúc cậu ấy im lặng nhìn chằm chằm bạn, tựa như tia X quang nhìn xuyên bạn.
Ba giây sau, Lâm Mặc nhêch môi thành đường vòng cung nhàn nhạt, cười như không cười: “Họa Họa, em không nên gạt tôi, hửm?”
Không biệt là cậu quá sắc bén hay là Lục Họa tự mình chột dạ, cô có cảm giác đã bị xem thấu: “Tôi biết rồi, chúng ta đi đi học thôi!”
Lục Họa nhanh chóng bỏ chạy.
Nhìn bóng người cô chạy trối chết, ánh mắt Lâm Mặc tối sẳm ám, cậu biết cô đang nói dối.
Lâm Mặc lấy điện thoại của mình ra, ngón tay thon dài gõ thật nhanh trên màn hình, rất nhanh cậu liền đánh Sụp firewall điện thoại Lục Họa, tin nhắn bên trong điện thoại của cô bắn ra ngoài.
Đàn anh Dương.
Điên thoại của cô xuất hiện một người gọi là ‘đàn anh Dương;, vị đàn anh này hẹn cô sau khi tan học đi mua sách, cô còn đồng ý rồi.
Ban nãy, cô thực sự nói dối.
Cô đang gạt cậu!
Ngón tay của Lâm Mặc cuộn tròn lên, lập tức níu chặt điện thoại di động, trong lồng ngực toát ra lệ khí, cậu hận không thê ngay bây giờ bắt Lục Họa lại, chát vân cô một trận, đề cho cô giải thích thật tốt.
Thế nhưng, cậu nhịn được.
Cậu vẫn tin tưởng cô, cho cô cơ hội.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, tan học, Lục Họa thu dọn sách vở đeo cặp lên.
Lúc này Lâm Mặc đã đi tới: “Họa Họa, tan học rồi, tôi đưa em về nhà.”
Lục Họa nhớ tới cuộc hẹn của mình và Dương Thanh Đề liền nhanh chóng từ chối: “Lâm Mặc, cậu không cân tiên tôi, tôi… tôi về nhà với Vũ Vũ, nêu như cậu đi theo, Vũ Vũ sẽ cảm thầy xâu hồ, không được tự nhiên.”
Lâm Mặc không nói chuyện, nhìn chằm chằm Lục Họa vài giây.
Lục Họa có hơi chột dạ, cô đang chuẩn bị lại nói thêm cái gì, Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng: “Được, tôi không tiên em nữa, trên đường chú ý an toàn.”
Cậu dễ nói chuyện như vậy?
Lục Họa không kịp ngẫm nghĩ nữa: “Được, Lâm Mặc, tạm biệt.”
Lục Họa chạy tới siêu thị, Dương Thanh Đề đợi đã lâu, hai người vào tiệm sách.
Trong tiệm sách, Dương Thanh Đề chọn một quyên sách: “Lục Họa, quyển sách này có độ khó, cũng có liên quan với cuộc thi lập trình, mua cái này tặng cho bạn em nhé!?”