Chương : Anh Là Bệnh Nhân
Anh ngay lập tức giảm tốc độ, dừng xe bên lề đường.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở cửa xe bên cạnh ghế lái, cô tìm thùng rác bên đường, cúi người nôn ra.
Tối nay cô chưa ăn gì, chỉ uống một hớp rượu đỏ, nôn vài lần chỉ nôn ra một chút nước đắng, cô khó chịu đến hốc mắt đỏ bừng.
Lục Hàn Đình Ngôn xuống xe đi đến bên cạnh cô, anh muốn giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nhưng bàn tay to của anh lại cứng đờ trên không, mấy giây sau lại thu về.
Anh đưa cho cô chiếc khăn lau tay màu trắng.
Hạ Tịch Quán dừng nôn, cầm lấy khăn lau miệng, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Anh tức giận thì cứ tức giận đi, nhưng lần sau không được phép lái xe nhanh như vậy. Em không thích anh lái xe nhanh như vậy,
em rất khó chịu.”
Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, hàng mi mảnh mai thậm chí còn đọng vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê, đọng trên khóe chưa rơi, trông vô cùng đáng thương.
Lục Hàn Đình cảm giác như bị dao cứa vào tim, rất đau rất đau, anh nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt, thấp giọng cười: “Anh không cố ý lái xe nhanh như vậy, lúc nãy giống như anh không thẻ kiểm soát được bản thân, em cứ xem như anh… lại phát bệnh đi.”
Hạ Tịch Quán thấy vẻ tự giễu trong đôi mắt anh, cô nhanh chóng lấy ra một viên thuốc đưa lên môi anh:
“Vậy bây giờ anh thế nào? Tối nay uống thuốc trước đi đã.”
Lục Hàn Đình quay đầu tránh đi.
Thường thì anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, còn hợp tác với cô châm cứu, đây là lần đầu tiên anh từ chối uống thuốc.
“Tại sao anh không uống?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Lục Hàn Đình vươn tay cầm lấy viên thuốc, ném viên thuốc vào thùng rác: “Anh uống cũng vô dụng, anh chỉ là bệnh nhân.”
“Này, anh làm gì thế, sao lại ném thuốc đi?”
Hạ Tịch Quán nhíu mày, nhanh chóng mở nắp thùng rác, thò hai tay nhỏ bé vào thùng rác, vội vàng tìm mấy viên thuốc.
Lục Hàn Đình nhanh chóng nắm lấy vòng eo thon thả của cô kéo vào trong lòng: “Nên là anh hỏi em muốn làm gì, tay của em sao có thể thò vào thùng rác bản như thế?
“Lục Hàn Đình, đó là thuốc, anh không nên vứt thuốc cũng đừng nên giận chính mình được không? Anh nên phối hợp chữa bệnh cùng eml”
Lục Hàn Đình vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cưỡng ép đưa cô lên xe hơi sang trọng, lãnh đạm nói: “Tối nay anh không muốn uống thuốc, mai rồi uống.”
U Lan Uyễn.
Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán bước vào phòng khách, lão phu nhân nhanh chóng tiến lên đón: “Các cháu về rồi à? Hàn Đình, cháu có gặp cô gái thiên tài đó không, có phải cùng Tử Tiễn rất…”
Lão phu nhân còn chưa nói ra hai chữ “xứng đôi”, đã bị Lục Hàn Đình cắt ngang: “Cháu gặp rồi, còn đưa người đó về đây.”
“Ý của cháu là?” Lão phu nhân sửng sốt.
Hạ Tịch Quán ngượng ngùng bước tới, nắm lấy tay lão phu nhân: “Bà ơi, chuyện này có chút hiểu lầm, cháu và hiệu trưởng… à không, bác gái, chúng cháu có quen nhau từ trước.”
Lão phu nhân liếc nHạ Tịch Quán từ trên xuống dưới:
“Quán Quán, cô gái thiên tài mà Nhân Nhân nói là…có phải cháu đúng không?”
Hạ Tịch Quán chớp hàng mi dài thanh mảnh: “Hình như… đúng ạ.”
“Nhưng tất cả mọi người đều nói cháu mới chỉ tốt nghiệp cấp ba…”
“Bà nội à, cháu cũng không biết ai đồn chuyện này, nhưng con tuổi đã được cử đến họ đại học y khoa bậc nhất Đề Đô học lớp thiếu niên rồi, tuổi có bằng tiến sĩ xong, không có gì hay để học nữa nên con quay về, nửa đường gặp bác gái, bác mời cháu đến Thánh Lê viện du học, nhưng cháu thấy xa nhà quá nên từ chối, lần này bác lại mời cháu tham gia tiệc, chuyện này đơn giản là vậy đó ạ.”