Chương :
Hắn quỳ một chân trên ¡ giường bệnh, thân thê cao to tuần mỹ từ phía sau lấn tới, như ôm cô nho nhỏ trong lòng, Lâm Bất Nhiễm tránh né hơi thở của xã “Anh không có ra tay sao, anh từng lần khiêu khích và nhục nhã Nhâm Đống đã ép vỡ anh ấy, anh chính là hèn hạ như vậy, rõ ràng có thể làm hết tất cả, còn giả. vờ là mình cái gì cũng không có làm.”
Trương Hàn không. hề tức giận, hắn còn tiến tới dùng sức hôn Lâm Bát Nhiễm: “Biết tôi thích nhất dáng vẻ nào của em không, chính là dáng vẻ bây giờ.”
“Phải không?” Lâm Bắt Nhiễm câu môi: “Lễ nào anh không phải yêu nhất gương mặt này của tôi sao, yêu nhất dáng vẻ tôi làm thế thân sao?”
Trương Hàn cứng đờ, bị Lâm Bất Nhiễm nói đến cửng họng.
Đúng vậy, hắn chỉ xem Lâm Bát Nhiễm thành một cái bóng một thế thận, hắn làm sao có thê thích một thế thân chứ?
Trương Hàn thay đồi trọng tâm câu chuyện: “Đường Phương kia nhìn rất đáng ghét, tôi sẽ thay em giải quyết ”
ất “Giải quyết như thế nào?”
Trương Hàn nhướng mày kiếm: “Cái này không cân em quan tâm.”
Lâm Bát Nhiễm ở trong lòng vì Đường Phương mặc niệm ba giây đồng hồ.
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị đây ra, Nhâm Đồng xuất hiện ở cạnh của.
Từ góc độ của Nhâm Đống, hiện tại Trương Hàn và Lâm Bắt Nhiễm thân mật rúc vào nhau, không biết đang nói thầm cái gì, anh ta đột nhiên xông vào, rất lúng túng.
Trương Hàn híp mắt một cái: “Nhâm tông, trước khi vào phải gõ cửa, cái này anh cũng không biết?”
Nhâm Đồng: “Hiện tại cô ấy hình như còn là vợ tôi, tôi vào phòng bệnh vợ tôi còn cân gõ cửa sao, ngược lại là anh, anh và vợ tôi cô nam quả nữ cùng ở một phòng thích hợp sao?”
Trương Hàn nhàn nhạt cười nói: “Bây giờ biết cô ấy là vợ anh rồi đấy à, lúc anh đưa con bồ nhí và thằng con hoang trong bụng rời đi tại sao không nói cô ây là vợ anh?”
Nhâm Đồng siệt chặc quyên, lúc đó anh ta là quá tức giận, cũng tưởng cảnh sát sẽ lập tức chạy tới cứu Lâm Bất Nhiễm, anh ta nào biết đâu rằng cái này ngược lại thành toàn cho Trương Hàn, cho Liễu Trương Hàn cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Lâm Bát Nhiễm nhìn hai người đàn ông Trương Hàn cùng Nhằm Đống này, một phút đồng hồ mà bọn họ đã nói qua nói lại mậy hiệp rôi, thần thương khẩu nhÌh’ khói thuốc súng đã nồi lên bốn phía.
Nhìn trước mắt, Trương Hàn đang chiếm thượng phong.
Trương Hàn người đàn ông này, trời sinh điên cuông, chưa từng sợ thứ gì.
“Nhâm Đống, anh có phải có chuyện gì tìm em hay không?” Lâm Bắt Nhiễm lên tiếng phá vỡ bề tắc.
Nhâm Đống gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được, chúng ta trò chuyện một chút.”
Nhâm Đống đi đến.
Lúc này Lâm Bát Nhiễm và Nhâm Đống c đêu nhìn về Trương Hàn, bởi vì hắn vẫn ở chỗ này chưa đi.
Lâm Bát Nhiễm lên giọng nói: “Trương Hàn, anh có thê tránh một chút hay không, chúng tôi cần nói chuyện.”
Trương Hàn đút tay trong túi quần, không muôn đi: “Hai người định nói chuyện cái gì tôi không thể nghe à, vậy tôi phải nghe.”
Lâm Bắt Nhiễm hết chỗ nói rồi: “Trương Hàn, mời đi ra ngoài, cho chúng tôi một chút không gian tự do cùng tư nhân.”