Chương :
“Dĩ nhiên, anh là chủ nhân của em, anh nói cái gì em đều làm cái đó.” Lục Họa ngoan ngoãn đáp.
“Vậy anh bảo em sinh con cho anh, sao em lại ra sức khước từ, không muôn sinh à?” Thượng Quan Mặc hỏi ngược lại.
“Chủ nhân, anh xem đây là cái gì?”
Lục Họa lầy ra một cái bình nhỏ.
“Đây là cái gì?” Thượng Quan Mặc không biết.
Lục Họa chỉ chỉ hàng chữ phía trên cái bình nhỏ: “Đây là vitamin B, hỗ trợ mang thai.”
Thượng Quan Mặc cứng đờ: “Hỗ trợ mang thai? Họa Họa, em muốn sinh con rôi?”
“Đúng vậy, chủ nhân đã lên tiếng, sao em có thê không muôn sinh chứ?”
Thượng Quan Mặc rất vui, anh không ngờ Lục Họa lại đồng ý nhanh như vậy, cô đồng ý sinh con cho anh rồi.
Lúc này Lục Họa cất bình nhỏ vào trong túi xách của mình, cô giả bộ thở dài một cái: Nhưng mà, em thầy chủ nhân đêm nay chắc không có thời gian tạo người rồi! Bỏ đi, em đi tắm rôi ngủ sớm vậy!”
Nói xong, Lục Họa liền chuẩn bị rời đi.
“Vợ ơi!” Thượng Quan Mặc kéo cô vào trong ngực mình: “Vợ ơi, anh có thời gian, chúng ta đêm nay chỉ tạo người thôi nhé.”
Lục Họa nắm quả, đám nhỏ nũng nịu đâm anh một cái: “Chồng à, không phải là vợ không muốn sinh con cho anh, chẳng qua là em còn muốn trải qua thê giới hai người với anh, nếu như anh thật sự muôn có con, vậy em liền sinh cho anh, nhưng vừa rồi anh hung dữ với em như thê, làm em rất sợ đó.”
Trong lòng ôn nhuyên như ngọc, cô nũng nịu thỏ thẻ với anh, Thượng Quan Mặc đã cảm thấy mình đang.
năm mơ, anh dùng lực hôn một cái khuôn mặt nhỏ nhãn của cô, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi vợ, đều là chồng sai, về sau anh sẽ không hung dữ với em nữa, bây giò em măng anh đi, không, em đánh anh đi! Đánh anh vài cái.”
Thượng Quan Mặc kéo tay Lục Họa đánh lên trên mặt mình.
“ÁI” Lục Họa rụt tay mình về, cô làm sao nỡ đánh anh chứ.
“Vẫn là vợ tốt.” Thượng Quan Mặc cười nói.
Lục Họa ngọt ngào rúc vào trong ngực anh, ngón tay nhỏ nhăn mêm mại bò lên vòm ngực rộng lớn của anh: “Chồng. ơi, vậy đêm nay anh còn muôn làm việc sao?”
“Không làm nữa.”
“Vậy còn chờ gì, ôm em đi~.” Lục Họa nháy mắt với anh.
Tính tình Lục Họa vẫn rất mềm, là vẻ nũng nịu do được nuông chiều mà có, sau khi kết hôn càng thêm mây phần mêm mại đáng yêu, Thượng Quan Mặc rất thích cỗ như thế, cô nháy mắt trực tiếp câu linh hồn nhỏ bé Thượng Quan Mặc của đi mắt.
Thượng Quan Mặc dứt khoát ôm ngang cô lên: “Vợ ơi, vậy chúng ta đi tạo con thôi!”
Lục Họa ôm cổ anh: “Dạ, có thể thuận lợi tạo ra con thì nhìn chông có khả năng hay không đó nha.”
Thượng Quan Mặc nhiệt huyết sôi trào, trực tiêp ném Lục Họa lên trên giường lớn, sau đó phủ người xuông.
Đêm khuya, Thượng Quan Mặc đang ngủ, Lục Họa chịu đựng đau nhức cả người rời giường, cô hơi hồi hận, trong thư phòng không nên trêu chọc người đàn ông này, anh giỗng như một con sói chết đói suýt chút nữa ăn sạch cô.