Chương :
Thượng Quan Mặc mím môi lạnh lẽo: “Ông diác chứ, là vitamin chứ không phải Acid folic?”
Bác sĩ chắc chắn nói: “Thiếu chủ, tôi theo nghề y đã mây chục năm, tuyệt đối sẽ không nhận sai Acid folic với vitamin, đây tuyệt đối không phải là Acid folic, mà là vitamin, nêu như ngài không tin tôi có thể làm bài phân tích thành phần.”
Thượng Quan Mặc đã tin, anh im lặng, mây giây sau anh cât giọng: “Tôi biết rồi, ông đi ra ngoài đi.”
“Vâng, Thiếu chủ.”
Bác sĩ đi ra ngoài, sắc mặt Thượng Quan Mặc âm trâm ngôi trên ghê làm việc, hiện tại chân tưởng sự thật rất rõ ràng, đây không phải là Acid folic.
Cô nói hỗ trợ mang thai gì gì đó, đều là lừa anh.
Cô tại sao muốn lừa anh, tại sao lại nói vitamin thành Acid folic, lẽ nào cô vân không muôn sinh con sao?
Cô cứ như vậy không muốn sinh con sao, đến mức phải dùng cách lừa dối.
Chỉ cần nghĩ tới cái này, trong lồng ngực Thượng Quan Mặc liên dâng trào lên một ngọn lửa.
“Chồng ơi~.” Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Lục Họa.
Lục Họa đã tắm xong, cô đi tới thư phòng đây cửa ra: “Chồng ơi, đêm nay anh còn phải làm việc sao?”
Thượng Quan Mặc ngắng đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt của Lục Họa.
Lục Họa thấy anh là lạ: “Chồng, anh làm sao vậy?”
Thượng Quan Mặc ném cái bình nhỏ kia vào “trên thảm: “Họa Họa, trong bình nhỏ này đến tột cùng chứa là cái gì, có phải em nên giải thích thật tốt với anh một chút không?”
Nhìn cái bình nhỏ trên thảm, Lục Họa thầm nghĩ toi rồi, lại bị phát hiện.
“Chồng, anh nghe em giải thích, chú đi không phải như anh nghĩ…
Lục Họa muôn giải thích.
Thượng Quan Mặc nhìn cô: “Được, anh hiện tại cho em một cơ hội, em liền cần thận giải thích một, chút tại sao lại gạt anh, tại sao muốn dùng vitamin thay thế Acid folic lừa gạt anh?”
Được giải thích, Lục Họa lại không biết nên nói cái gì, cô cũng không thể nói tử cung cô bị thương. không thể sinh con! Cũng không thê nói hiện tại cô đang ở thời kỳ mậu chốt phải lây ba giọt tâm đầu huyết, căn bản không thể mang thail Lục Họa suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chồng Ơi, kỳ tHUG đây là kiến nghị của mẹ em.
Vừa nghe là mẹ vợ đại nhân, sắc mặt căng thăng Thượng Quan Mặc hơi cứng lại: “Có ý gì?”
“Anh cũng biết, năm đó lúc mẹ em mang thai em và các anh bị băng phong, cho nên chúng em đều là sinh non, em từ nhỏ thể chất đã rát yếu ớt còn bị tử cung lạnh, mẹ em nói ta không thê tùy tiện mang thai, trước hết ráng uống chút thuốc Đông y chữa khỏi cơ thể, như ‘ vậy mới có thể thụ thai, dù sao phụ nữ mang thai sinh con chính là đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, rất nguy hiểm, phải bê) đảm an toàn tuyệt đối.”
Thượng Quan Mặc liền đứng dậy đi tới ni mặt Lục Họa, anh câm tay Lục Họa: “Em từ nhỏ thể chất không tốt, tại sao không nói trước cho anh biết?”
Lục Họa cũng biết lý do này có thể lấp liếm cho qua, cô mang ra mẹ mình đề nói dối, Thượng Quan Mặc cũng không tiện nghỉ ngờ nữa.
“Em ngại nói cho anh, em sợ anh cảm thầy cơ thể em có khuyết điểm, không thể sinh con, đến lúc đó anh không cân em nữa làm sao bây giờ?”
Lục Họa như chim nhỏ nép vào người anh, uất ức nói.
Thượng Quan Mặc cảm thấy tay Lục Họa vất lạnh, trong khoảng thời gian này tay cô dường như đêu rất lạnh, hơn nữa khi ngủ cũng ngủ rất lầu, Lục Họa hay nói anh làm chuyện ấy quá thường xuyên, đòi hỏi vô độ, làm cô mệt mỏi, anh cũng không nghĩ nhiều.