Chương :
Bác sĩ cũng rất nghi hoặc: “Thượng Quan Thiêu chủ, cơ thể phu nhân hẳn không có trở ngại, thế nhưng mạch tượng của cô ây nhìn hết sức yêu ớt, chắc là gân đây mệt nhọc quá độ, hơn nữa phu nhân thoạt nhìn khí huyết không đủ…
Bác sĩ có nghỉ ngờ với mạch tượng của Lục Họa, cho nên nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
Giữa mi tâm tuần mỹ Thượng Quan Mặc dâng lên tâng sương: “Lang băm, ông đi xuông đi.”
Lúc đầu bác sĩ còn muốn nói chuyện, thế nhưng trực tiếp bị Thượng Quan Mặc đuôi đi.
Bác sĩ nhìn căn phòng trên lầu một chút, ông ta cũng không biết mình là không phải chẩn đoán sai, ông ta hình như ở trên tay Lục Họa bắt được… hỉ mạch…
Thế nhưng hỉ mạch hết sức yếu ót, cũng không biết là ông ta có bắt nhâm không.
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh băng của Thượng Quan Mặc, bác sĩ liên không dám nỏi gì, nhanh chóng rời đi.
Trong phòng, Thượng Quan Mặc canh giữ ở bên người Lục Họa, hàng mi cô ngoan ngoãn rũ xuống, hô hập bằng phăng, dường như vận rất khỏe mạnh, chỉ là đang ngủ.
Thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất yêu ớt, một chút khí huyết cũng không có.
Tay cô cũng rất lạnh, không có chút nhiệt độ.
Cơ thể cô sạo lại hư nhược như thế, còn khí huyết không đủ?
Không được, anh phải mang theo Lục Họa đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.
Thượng Quan Mặc đang định hành động, trên giường Lục Họa run rây hàng mi, đột nhiên mở mắt ra, cô tỉnh.
“Vợ, em đã tỉnh?” Thượng Quan Mặc hai mắt sáng ngời.
Lục Họa cảm thấy váng đầu: “Em bị sao vậy?”
“Vừa rồi em ngất xỉu, vợ ơi, em thực sự là làm anh sợ muốn chết.” Sắc mặt Thượng Quan Mặc ngưng trọng nói.
Lục Họa biết cơ thể mình sắp không được, chỉ còn thiệu một châm cuối cùng.
“Em không sao, anh đừng lo.”
“Không được, hiện tại chúng ta đên bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.”
Thượng Quan Mặc câm áo khoác, chuẩn bị ôm Lục Họa đưa đi bệnh viện.
Không thể đi bệnh viện!
Lục Họa ôm cô Thượng Quan Mặc làm nũững nói: “Chông ơi, em mệt mỏi quá, ngày mai rồi đi bệnh viện nha anh! Em đói bụng quá, muốn ăn cơm trước.”
Thấy cô kêu đói, Thượng Quan Mặc mới ngừng lại: ụ anh lập tức bảo người hầu chuẩn bị bữa tôi.”
Rất nhanh, người làm nữ đã bưng cơm tối phong phú vào, Thượng Quan Mặc bưng lên một chén canh cá, vươn tay đút cô: “Vợ ơi, há miệng, ăn chút canh cá.”
Lục Họa thật sự hơi đói bụng, cô há miệng muôn ăn, thế nhưng rât nhanh cô đã ngửi được mùi cá tanh làm cô muốn ói.
Mùi cá làm cho Lục Họa chau chặt mày.
Thượng Quan Mặc vội vã quan tâm hỏi: “Vợ, em sao vậy, là canh không hợp khẩu Vị sao?”
Lục Họa cảm thấy có thể là do tâm lý mình, cô lắc đầu: “Không có, để em ăn thửP”
Thượng Quan Mặc lại đút cô.