Chương : Chắc Là Cô Ghét Anh Đến Chết Rồi?
Anh đang nói gì vậy?
Làm sao anh có thể dễ dàng nói ra hai từ “ly hôn” chứ?
Hạ Tịch Quán vừa mới thử thuốc độc đã cảm thấy khó
chịu khắp người, bây giờ cô đã bị anh làm tổn thương
sâu sắc, hốc mắt trắng noãn của cô nhanh chóng đỏ
lên vì uất ức, cô nhìn anh: “Lục Hàn Đình, những gì
em tâm tâm niệm niệm đều là vì sức khỏe anh, anh
thật sự không có tim, nếu anh còn tranh cãi vô lý như
vậy thì em sẽ không thích anh nữa!”
Mấy ngón tay thon dài của Lục Hàn Đình bá đạo siết
chặt đè lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô lên đỉnh
đầu, giam cô vào ngực mình, khiến cô không thể nhúc
nhích: “Không thích thì không thích, em có phải tưởng
rằng tôi thiếu đi em sẽ không có phụ nữ khác sao?
Đàn bà đẹp hơn em, xuất sắc hơn em có nhiều lắm,
chỉ cần tôi liếc mắt một cái, mấy cô ả sẽ lập tức nhào tới!”
Chiếc mũi nhỏ của Hạ Tịch Quán đột nhiên đỏ lên,
con ngươi sáng ngời nhanh chóng bị bao phủ bởi một
tầng hơi nước.
Một tay Lục Hàn Đình khống chế cô, một tay cởi quần
cô ra, hung ác nói: “Nhưng chuyện tôi với em còn
chưa xong đâu, bây giờ em vẫn là vợ tôi, em dám lừa
tôi cùng thằng khác lên giường, xem tôi chỉnh chết các người.”
Hạ Tịch Quán không khỏi giãy dụa: “Lục Hàn Đình,
đừng chạm vào eml”
“Hạ Tịch Quán, hiện tại tâm trạng tôi đang rất tệ, cô
nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, nếu không tôi
không biết mình sẽ làm gì, hay là em thật sự không
còn trong trăng nữa nên mới giãy dụa thế này?” Trong
cặp mắt Lục Hàn Đình tràn ra một tầng máu đỏ, u tối,
cáu kỉnh, khát máu.
Anh thực sự bị bệnh.
Hạ Tịch Quán biết bây giờ càng giãy dụa sẽ càng
thêm đổ dầu vào lửa, càng chọc giận anh hơn, cô
quay khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đi không nhìn
anh, nhưng giọt nước mắt trong mắt cô lập tức rơi xuống.
Lục Hàn Đình thu lại ánh mắt, kéo quần cô xuống…
Ngay sau đó, Lục Hàn Đình vùi khuôn mặt đẹp trai
của mình vào mái tóc dài của cô, yết hầu anh khẽ
động, anh đã có câu trả lời, cô vẫn còn trong sạch.
Anh bắt đầu hôn lên tóc cô, đôi môi mỏng rơi xuống
dái tai trắng nõn nhỏ nhắn của cô, giọng anh khàn
khàn: “Hạ Tịch Quán, em phải luôn nhớ rõ thân phận
của mình. Em là Lục phu nhân, nếu như em thật sự ở
cùng thằng khác, tôi cũng không cần em, nghe chưa?
Tôi Lục Hàn Đình chưa bao giờ thiếu đàn bà, đừng
nên khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi!”
Cô gái trong lồng ngực không lên tiếng.
Lục Hàn Đình mở mắt ra nhìn cô, Hạ Tịch Quán nhắm
mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy nước mắt.
Thân hình cao lớn thẳng tắp của Lục Hàn Đình đột
nhiên cứng đờ, anh kinh ngạc nhìn cô gái nước mắt
lưng tròng, anh đã ép cô vào góc tường, giờ phút này
cô cúi đầu xuống thút thít, hàm răng cắn chặt đôi môi,
môi đỏ mọng đều bị cô cắn đến chảy máu, dáng vẻ co
quắp bị anh ức hiếp trông vô cùng đáng thương.
Như thể một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội
xuống, xối tắt tất thảy bạo lực trong lồng ngực, lý trí
cũng từ từ quay trở lại, anh không biết mình vừa nói gì và làm gì!
Anh hẳn là rất đáng ghét!
Bây giờ nhất định cô đang ghét anh đến chết!
Bởi vì chính anh cũng ghét dáng vẻ bị bệnh không thẻ
kiểm soát của mình!
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào cổ tay mảnh khảnh của
cô, lúc ở viện nghiên cứu anh kéo cô rất mạnh, làn da
của cô vốn mỏng manh nên giờ trên cổ tay trắng noãn
đã có một vét đỏ.
Không chỉ vậy, trên eo và chân cô đều có dấu vết anh làm ra.
Sức tay anh rất lớn, gần như vừa chạm đã để lại vét,
trông thấy mà giật mình.
Lục Hàn Đình vội vàng buông cô ra, trong lòng trống
rỗng, rất đau rất đau, mỗi một hơi thở đều cảm thấy đau.
Anh mím chặt môi mỏng vài lần, rốt cuộc không nói
được gì, Lục Hàn Đình giơ tay lên, trực tiếp đấm một
cái vào tắm gương bên cạnh.
Gương vỡ tan tành xuống đắt, trên tay anh cũng rách
ra từng đường thật dài, máu đỏ tươi chảy ra.
Anh quay lưng bỏ đi.