Chương :
“Thượng Quan Mặc, sao anh nói chuyện khó nghe như vậy?”
‘Làm sao, tôi nói sai sao? Bảng: không vóc dáng em vì sao giữ tôt như vậy, nêu như tôi là người đàn ông khác, tuyệt đối sẽ không tìm như người phụ nữ ngoại trừ xinh đẹp cái gì cũng làm không được như em.”
Anh châm chọc nói.
Lục Họa tức hết chỗ nói, nghe xem anh nói cái gì kìa: “Thượng Quan Mặc, tôi ghét anh.”
Thượng Quan Mặc câu môi, thái độ thờ ơ, dù sao cô cũng không thích anh, ghét thì cứ ghét đi!
“Rất tốt, tùy em thôi.” Anh không nặng . không nhẹ đáp lời.
Lục Họa thực sự bị tức điên, nhớ tới anh mới là người đi tìm mối khác lại còn chỉ trích cô, cô liền giận điên lên, Lục Họa há miệng, căn một cái ở trên cô anh.
Shh.
Thượng Quan Mặc bị đau, bởi vì cô căn rât dùng sức.
Anh phát hiện cô thực sự rất thích căn người, đã cắn anh nhiều lần.
Thượng Quan Mặc dừng bước, lạnh giọng uy hiệp nói: “Lục Họa, mau chóng nhả ra, có tin tôi ném em ra ngoài hay không.”
Lục Họa nhanh chóng thả lỏng răng, cô cảm thấy anh thực sự sẽ ném cô ra ngoài.
Thượng Quan Mặc nhìn một chút cổ mình, mơ hồ chảy máu, anh mím môi lạnh lẽo, ra lệnh: “Lục Họa, liếm sạch máu trên cổ tôi, nhanh một chút!”
Anh muôn nói cho cô biết, anh đã không phải là Thượng Quan Mặc trước kia nữa rôi, Thương Quan Mặc trước kia hèn mọn thành kính yêu cô đã chết.
Cô không thể đỏng đảnh với anh nữa, cô căn chảy máu, hiện tại phải liếm sạch cho anh.
Lục Họa thấy sắc mặt anh khó coi, chắc đã giận thật, anh hiện tại đã có . niêm vui mới, sẽ không lại để cho cô càn rỡ.
Lục Họa hừ một tiếng, bắt đắc dĩ vươn lưỡi, liếm máu trên cổ anh.
Thượng Quan Mặc chỉ cảm thây có thứ gì trơn trợt gì chạm lên, nhẹ nhàng lướt qua, giống như một cây ` quạt nhỏ nhẹ nhàng phát qua mặt hồ tính lặng của anh, tạo nên từng vòng sóng rung động.
Bóng người cao to đột nhiên cứng đờ, anh chỉ cảm thấy một cơn tà hỏa vô danh từ vùng bụng dưới xông tới, sau đó tập kích toàn thân.
Anh nhanh chóng nhắm mắt: “Đừng liếm nữa, vụng vê!”
Anh lên tiếng hô ngừng.
Lục Họa chỉ mong thế: “Thượng Quan Mặc, anh tới tháng đây à, sáng năng chiều mưa quá vậy?”
Thượng Quan Mặc không đề ý tới cô, trực tiếp đặt cô ở trên giường siêu âm.
Bác sĩ bắt đầu làm kiểm tra: “Bố đứa bé, anh giúp mẹ bé đầy váy lên, tôi bắt đầu siêu âm.”
“Để tôi!” Lục Họa muốn vươn tay.
Thế nhưng cái bụng cô đã rất lớn, ngôi dậy rât trắc trở, Thượng Quan Mặc chỈ có thể vươn tay, vén váy cô lên.
Đôi đùi thon gọn bại lộ trong tâm mắt, sau khi mang thai da thịt cô càng thêm trăng mềm, giỗng như mỡ dê, khiến người ta không nhịn được muốn sở một cái.
Thượng Quan Mặc nô lực đề mình không nhìn, không nghĩ lệch nữa, anh vén váy lên trên bụng, lộ ra cái bụng tròn vo của cô.