Chương : Cô Từng Mất Một Đứa Con
Biến thái!
Hôn môi đã muốn cô há miệng.
Diệp Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, có ý khiêu
khích, cô nghiền chặt răng, không chịu nghe lời.
Cố Dạ Cần hơi tức giận, dùng bàn tay to bóp chặt
khuôn mặt tươi tắn của cô ép cô mở miệng.
Diệp Linh là người không giỏi chịu đau nhất, Cố Dạ
Cần hiểu rõ điều này hơn ai hết, đóa hồng đỏ được
anh cưng chiều ngay cả uống thuốc cũng phải dỗ
dành rất lâu, khi bị bệnh phải tiêm thuốc cô cũng khóc
nhìn anh rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng
thương.
Cũng không biết từ khi nào tâm anh sinh ma chướng,
anh một bên cưng chiều cô, một bên lại tìm cách
muốn hủy hoại cô.
Diệp Linh quả nhiên bị đau, hàng mày dựng lên, thả
lỏng răng ra.
Cố Dạ Cẩn đạt được mong muốn của mình, anh
buông lỏng mặt cô, bàn tay to lớn của anh xuyên qua
mái tóc xoăn đặt sau đầu giữ chặt để hôn càng thêm
sâu.
Diệp Linh bị hôn đến không thở nổi, cô vẫn không
nhắm mắt, thấy được người đàn ông vừa nhướng
mày hôn. Một người đàn ông nhã nhặn thanh sạch
như thế một khi động lòng tình ý, anh sẽ hung dữ như
dã thú, hận như không thể nuốt sống cô.
Diệp Linh hung hăng cắn môi anh.
Máu tanh nhanh chóng lan ra trong miệng hai người.
Cố Dạ Cần lại không buông tha cô, một đường tấn
công, hai người ngươi tranh ta đoạt, ai cũng không
chịu lui bước, hôn mà cứ như đánh nhau.
Rất nhanh, Cố Dạ Cần ôm cô lên lầu, đá tung cửa
phòng, anh ném cô xuống chiếc giường êm ái.
Diệp Linh trở mình, dựa vào tường quay lưng về phía
anh.
Có Dạ Cần lên giường nằm bên cạnh cô, anh tiến đến
ôm cô, cố gắng ôm cô vào lòng, nhưng lúc này anh
cảm giác được, cơ thể cô bỗng hơi cứng lại, như một
tảng đá.
Cố Dạ Cần kiên nhẫn hôn lên mái tóc xoăn của cô,
phát hiện được cơ thể cô không chỉ không mềm mại
mà thậm chí còn cứng hơn.
Có Dạ Cần mím chặt đôi môi mỏng đỏ mọng, vô tình
cười khẩy nói: “Có ý gì hả, thật sự vô cảm sao, anh
nhớ rõ em lần đầu tiên chẳng phải thế này.”
Diệp Linh vùi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vào gối,
nhắm mắt lại: “Hiếm thật đấy, anh còn nhớ rõ lần đầu
tiên giữa chúng ta, lần kia kỹ thuật anh tệ vô cùng, làm
cho tôi rất khó chịu, thậm chí còn để lại bóng ma tâm
lý rất nặng cho tôi, mỗi khi anh tới gần tôi lại không
khống chế được cơ thể mình cách xa anh. Cố Dạ
Cần, xem đi, lúc anh tra tắn dày vò tôi, tôi cũng chán
ghét anh đến tận xương tủy!”
Ngũ quan tuấn mỹ của Cố Dạ Cẩn nháy mắt lặng
ngắt, cả người u ám đến nỗi có thể đổ mưa, cô thực
sự cười nhạo kỹ thuật anh kém cỏi sao?
Cơ thể trong lồng ngực không lừa được người, cô gái
trước kia trong mát chỉ có anh, thấy anh sẽ vui mừng,
hiện tại đối với anh chỉ còn lại chán ghét cùng bài xích.
Trong lòng trống rỗng, Cố Dạ Cần cảm thấy cô giống
như cánh diều bị anh kéo trong tay, chỉ cần anh không
để ý một chút, cô có thể giãy giụa thoát khỏi sự giam
cầm của anh rồi bay đi.
“Diệp Linh, chuyện này không ảnh hưởng đến anh,
cuối cùng em cũng là người chịu đau!” Anh duỗi tay
mở thắt lưng…
Diệp Linh toàn thân vẫn cứng đờ, cả người lạnh lẽo,
thật ra anh không biết và sẽ không bao giờ biết rằng
cô đã từng mắt một đứa con.
Buổi lễ trưởng thành tuổi năm đó, cô một mình
xách va li rời khỏi Hải Thành, đi nơi khác thuê nhà,
sau đó không lâu sau phát hiện mình có thai.
Người chủ nhà đêm đó uống say đã lén mở cửa
phòng, bóp cổ đè cô xuống giường.
Khi đó, thân dưới cô máu chảy ồ ạt, máu phun ra
nhuộm đỏ cả ga giường, làm cho tên chủ nhà hoảng
sợ, hắn ta buông cô ra rồi hốt hoảng bỏ chạy.