Chương : Hằm Canh Pín Bò() Cho Lục Tiên Sinh
()Pín bò: có tác dụng chữa chứng mệt mỏi, uễ oải,
đau bụng, bổ thận tráng dương, là thần dược cho nam
giới.
Trong phòng nghỉ, Hạ Tịch Quán đứng trong bếp bóc
tôm.
Phòng nghỉ này khá sang trọng, phòng bếp và nhà ăn
đều có, chỉ là Lục Hàn Đình Đình chưa từng nấu ăn ở
đây, nhiều lắm thì anh chỉ ngủ và nghỉ ngơi, trong
công ty có đầu bếp riêng của anh, anh không cần phải
tự tay nấu thứ gì, nên chưa từng xuống phòng bếp.
Lục Hàn Đình đưa tay ra ôm lấy vòng eo mảnh mai
của cô từ phía sau, dụi dụi khuôn mặt tuần tú vào mái
tóc dài tỏa hương của cô: “Làm gì thế?”
“Bóc vỏ tôm, hôm nay lúc về đúng lúc đi ngang qua
siêu thị, em mua ít đồ ăn, tôm lột vỏ khá tươi, em sẽ
xào cho anh món tôm chiên trứng, em còn chưng cơm
nữa đó.”
Cô vừa nói như vậy, Lục Hàn Đình liền thấy đói bụng,
anh cọ xát đôi môi mỏng của mình lên gương mặt
mềm mại sạch sẽ của cô, trong lòng giống như có một
chiếc thuyền nhẹ nhàng dập dờn, dịu dàng mềm mại,
hóa ra cô đi siêu thị mua thức ăn nấu cơm cho anh.
“Lục phu nhân, em biết nấu ăn à?”
“Đương nhiên, em nấu ngon lắm đấy, nhất định sẽ làm
thỏa mãn cái bụng của anh,” Hạ Tịch Quán quay đầu
liếc anh một cái: “Lục tiên sinh, lầy được một người vợ
như em, anh có thấy mình rất may mắn không?”
Lục Hàn Đình nhéo nhéo vòng eo mềm mại của cô,
đường cong nơi vòng eo của cô hệt như thắt lưng bé
xíu của bình sứ, khiến người ta thích mê không muốn
buông tay: “Nếu Lục phu nhân có thể ở các phương
diện khác cũng có thể thỏa mãn anh, cùng anh mây
mưa thất thường, vậy thì càng tốt.”
Hạ Tịch Quán trực tiếp nhét một con tôm vào miệng
anhl
Lục Hàn Đình vừa ăn tôm, vừa tháo bao tay của cô ra:
“Anh bóc tôm cho.”
Đường đường là giám đốc Lục thị, có lẽ đây là lần đầu
tiên anh tự tay bóc tôm nhỉ.
“Được, Lục tiên sinh, vậy tôm em giao cho anh.”
Rất nhanh, đã nấu xong một bữa tối đơn giản, Lục
Hàn Đình cầm lấy đũa thìa, cùng Hạ Tịch Quán đi ra
khỏi phòng bếp: “Được rồi, đến giờ ăn tối rồi.”
Lục Hàn Đình nhìn thử, Hạ Tịch Quán đã làm một dĩa
cơm, Cơm mềm dẻo lót ở dưới, bên trên có tôm xào
trứng chín mềm, bông cải xanh chiên bơ, rắc một ít
rong biển và nặn thành hình trái tim. Nhìn thấy màu
sắc, mùi thơm đã khiến bụng người ta phát tiếng kêu
biểu tình.
Lục Hàn Đình thấy cô cũng đã hằm hai bát canh, anh
mở nắp ra, của cô là canh sườn ngô, còn của anh là…
“Em hằm canh gì cho anh thế?” Lục Hàn Đình hỏi.
Ánh mắt Hạ Tịch Quán có chút lảng tránh: “Là… canh
bổ sức thôi, anh uống đi, ngon lắm.”
Nói xong Hạ Tịch Quán liền chạy vào bếp.
Nhưng Lục Hàn Đình vươn cánh tay dài ôm lấy cô vào
lòng: “Chạy cái gì, lén lén lút lút, em hầm canh gì cho
anh?”
“Cái kia…” Hạ Tịch Quán cắn chặt đôi môi đỏ mọng,
nhẹ giọng nói: “Không phải đã muộn rồi sao, siêu thị
sắp đóng cửa, còn có giảm giá, cuối cùng chỉ còn một
phần… pín bò, nên em mua về.”
Nên, đây là canh pín bò? Còn nữa cô còn mua với giá
đã giảm nữa?
Lục Hàn Đình nhướng mày: “Lục phu nhân, sao em lại
không ngại ngùng đi siêu thị mua pín bò thế, cũng
không sợ người khác cười chê em?”
Hạ Tịch Quán mặt đỏ ửng như trái táo, nhưng ngoài
miệng vẫn lớn mật nói lầm bầm: “Em mua pín bò cho
chồng em thì làm sao? Ai dám cười nhạo em?”
Thực ra cô không nói với Lục Hàn Đình là cô đã rất
xấu hỗ khi ở siêu thị, lấy thịt bò sau liền bỏ chạy, còn
hận không thể mang mặt nạ che mặt, sợ người khác
biết cô mua pín bò.