Chương : Không Để Ý Đến Anh!
Một vét ửng hồng nhanh chóng lan ra trên dái tai trắng
như tuyết của Hạ Tịch Quán, đã đến lúc này rồi anh
còn dám cười nhạo côi
Mặc dù, cô thật sự không biết, vừa rồi bởi vì quá tức
giận và sốt ruột nên cô đã giành lấy quần lót, bây giờ
cô lại bị anh trêu thế này, Hạ Tịch Quán muốn đào cái
hố chui xuống đất.
Hạ Tịch Quán đạp mạnh vào chân anh để trút giận.
Lục Hàn Đình ôm chặt eo thon của cô, hận không thể
khảm eo cô vào tay anh: “Đau… Lục phu nhân tha
mạng… lần sau anh không dám nữa!”
Người đàn ông này, mặc dù cô đạp lên anh ta rất
mạnh, nhưng sức cô mạnh bao nhiêu chứ, căn bản
chỉ gãi ngứa anh thôi, vậy mà anh lại dán vào tai cô la đau.
Hạ Tịch Quán giãy dụa vài lần, cố gắng thoát khỏi
vòng tay của anh: “Nếu anh còn nói thế nữa thì em
thật sự sẽ không để ý anh!”
Lục Hàn Đình giam cô vào lòng, không cho cô rục
rịch, anh dán đôi môi mỏng lên mái tóc dài thanh
thuần của cô dùng sức hôn thật mạnh: “Lục phu nhân,
anh không hè biết gì về chuyện này, anh bị oan mà,
anh thề với em, Lục Hàn Đình anh đây thật sự chưa
từng làm mấy việc như dùng quần lót để quyến rũ phụ nư.
Anh thề thốt, mang theo sung sướng cùng kiên nhẫn
ở bên tai dỗ dành cô, tâm trạng Hạ Tịch Quán nhanh
chóng tốt lên, nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia có
thể tùy tiện xông vào phòng anh, cô vẫn cảm thấy khó
chịu, cô giống như Đát Kỉ quyến rũ bậc quân vương
tùy hứng thổi gió bên tai anh: “Em mặc kệ, em không
thích dì dọn vệ sinh kia, anh sa thải cô ta đi, không chỉ
mỗi cô này đâu, còn người này, người kia, người nọ
nữa, anh cũng không được phép tìm máy cô gái trẻ
tuổi xinh đẹp về đây làm!”
Những người phụ nữ trẻ đẹp này làm sao có thể đến
đây chỉ để quét dọn chứ? Họ đến là vì Lục Hàn Đình!
Lục Hàn Đình vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cô:
“Đều nghe lời em, việc này anh không bận tâm, anh
sẽ dặn dò phía dưới, sa thải cô kia, tìm một dì lớn tuổi
thành thật làm. Mấy cô giúp việc ở U Lan Uyễn đều do
bà nội tuyển, phòng ngủ chúng ta cũng chỉ có mẹ Ngô
mới vào dọn được. Việc này là lỗi của anh, đừng giận
nữa nhé Lục phu nhân.”
Được anh dỗ dành, tâm trạng của Hạ Tịch Quán giờ
mới dịu bót. Mấy loại chuyện riêng tư như vậy, một
người bước ra từ cửa nhà giàu như bà nội tự nhiên sẽ
biết, có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn leo lên giường
ông chủ, huống chi người đàn ông quyến rũ như Lục
Hàn Đình. Mấy thứ giấy trong thùng rác, giường chiếu
hỗn độn, thậm chí là những thứ trong phòng tắm náo
loạn lâu như thế… sao có thể để cho cô gái trẻ vào
dọn được chứ?
Hạ Tịch Quán chính là không thích.
“Thấy anh nghe lời, em liền tha cho anh lần này.”
Bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt lên bụng phẳng lì
của cô, sau đó từ trong góc quần áo lặng lẽ chui vào,
anh khàn giọng nói: “Lục phu nhân, đừng sợ, em tự tin
hơn chút đi, ngoài em ra, anh sẽ không bị quyến rũ
bởi những người phụ nữ khác đâu.”
Những đầu ngón tay hơi thô ráp của anh chạm vào da
thịt nõn nà của cô, Hạ Tịch Quán sợ hãi rụt vào trong
vòng tay anh, trên cổ tay phải anh đang đeo một chiếc
đồng hồ bằng thép quý, chiếc đồng hồ này rơi ra bên
ngoài quần áo của cô.
Hạ Tịch Quán mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng đầy bàn
tay to của anh ra: “Anh làm sao vậy? Ban ngày ban
mặt, còn đang ở công ty, không cho anh làm càn!”
Lục Hàn Đình không chịu buông tha cho cô, ngược lại
càng siết chặt cô: “Đây là công ty của anh, em là
người của anh, ai cắm anh làm càn, Lục phu nhân, em
cũng thấy đấy, hồ ly tinh bên ngoài nhiều vô số, cho
nên em phải mau mau giữ chặt anh.”
Sau lưng đột nhiên có động tĩnh, có người mở cửa
phòng tắm bước vào.