Chương : Phu Nhân Sẽ Không Còn Như Xưa Nữa
Lục Hàn Đình xoẹt xoẹt ký tên mình dưới văn kiện, nét
chữ rồng bay phượng múa, khuôn mặt điển trai của
anh không hề có biểu cảm gì, những lời khiêu khích
của Lục Nhân Nhân vẫn còn văng vẳng bên tai anh,
còn trên địa bàn của anh, thật ra anh có thể dễ như
trở bàn tay khiến Lục Nhân Nhân rời khỏi Hải Thành,
nhưng, chung quy gì Lục Nhân Nhân cũng là bác anh,
anh không muốn bà nội ở giữa hai người lại khó xử,
bà nội anh cũng đã già rồi.
“Tôi biết rồi.” Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng.
“Giám đốc, vừa nhận được tin tức Lục Nhân Nhân đã
lái xe đến khách sạn Thánh Đắc Bảo, hôm nay viện
trưởng Lý Văn Thanh mở cuộc tuyên bố cũng tại
khách sạn này.”
Bàn tay to đang cầm bút của Lục Hàn Đình đột nhiên
dừng lại, Hạ Tịch Quán cũng đến khách sạn Thánh
Đắc Bảo, hóa ra viện trưởng Lý Văn Thanh chọn
khách sạn này không chỉ để bàn bạc phương án giải
phẫu cho Lệ lão phu nhân mà còn muốn mở cuộc họp
tuyên bố với truyền thông.
Hiện Hạ Tịch Quán đang là hiện tượng bí ẩn trên
mạng, dù là một cô gái thiên tài nhưng trình độ học
vấn của cô vẫn chưa được tiết lộ, viện trưởng Lý Văn
Thanh chính thức tổ chức một buổi họp báo trong
khách sạn đề hạ bức màn che bí ẩn về Hạ Tịch Quán,
khiến cô tỏa sáng rực rỡ.
Có thể thấy được viện trưởng Lý Văn Thanh rất yêu
quý Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình cũng chưa bao giờ
nghe qua vị Lý viện trưởng đức cao vọng trọng này coi
trọng một người đến thé.
Lục Hàn Đình có chút phiền muộn, anh buông cây bút
trong tay xuống.
Nghiêm Kiên nhìn ra được tâm trạng giám đốc nhà
mình không tốt, liền nói: “Giám đốc, hay là anh cũng
đến khách sạn Đắc Thánh Bảo xem thử đi, sau hôm
nay, phu nhân sẽ không còn như xưa nữa, cuộc đời
của phu nhân đã sang trang mới, mở ra một áng văn
mới, thời khắc này sao có thể để Lục Tử Tiễn, Lục
Nhân Nhân ở bên cạnh phu nhân chứ, giám đốc anh
nên tận mắt chứng kiến thời khắc này.”
Lục Hàn Đình hiểu rõ hơn ai hết là sau buổi họp báo
này, Hạ Tịch Quán sẽ như một viên ngọc quý, dù cô đi
đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm săm soi.
Anh chợt nhớ lần đầu tiên anh và Hạ Tịch Quán gặp
nhau trên chuyến tàu lửa ngày hôm đó, khi đôi mắt
trong vắt như hồ nước ấy của cô gái nhìn sang, anh
đã biết cô không bình thường.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ là cô lại xuất sắc kinh
diễm đến thê.
Lục Hàn Đình giơ tay kéo cúc áo, đúng lúc này, một
chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi đến.
Anh ngước mắt lên nhìn, quả nhiên là Hạ Tịch Quán đang gọi.
Lục Hàn Đình nhanh chóng cầm điện thoại bắm phím
nhận: “Không phải đi rồi à, sao còn gọi điện cho anh?”
“Lục tiên sinh, đúng là em đi rồi, nhưng em ở dưới lời
gọi xe, gọi đã lâu rồi mà xe vẫn chưa đến, có phải chỗ
của bọn anh không cho gọi xe đến đấy chứ?” Giọng
nói mềm nhẹ của Hạ Tịch Quán truyền đến, cô còn giả
vờ thở dài một tiếng.
Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình lập tức đẩy đi
từng tầng sương mù lạnh lẽo, lộ ra ý cười như trăng
sáng sau cơn giông, bé cưng nói dối này, chỗ của anh
là trung tâm phồn hoa nơi Hải Thành ngựa xe như
nước, sao có thể không gọi được xe?
Lục Hàn Đình chậm rãi nhéch lên đôi môi mỏng, giọng
nói trầm thấp mang theo ý cười: “Lục phu nhân, thế nên?”
“Lục tiên sinh, anh có thể giúp em chút không, anh lái
xe đưa em đến khách sạn Thánh Đắc Bảo được không?”
Lục Hàn Đình hơi nhướng mày kiếm, trong lòng gợn
sóng nhưng giọng điệu vẫn như thường: “Ò, em đợi đó đi.”
Anh đứng dậy, một tay cầm lấy chìa khóa xe rồi bước đi.
Nghiêm Kiên đứng tại chỗ, lúc này anh ta như nhìn
thấy cái gọi là tình yêu, tình yêu đẹp nhất trên đời có
lẽ là khi bạn còn rụt rè sợ hãi, cô ấy lại đúng lúc vươn tay ra.
Lục Hàn Đình bước ra khỏi cửa tập đoàn Lục thị, anh
đứng bên chiếc xe Rolls-Royce Phantom, tìm kiếm
bóng dáng mảnh mai mềm mại kia.
Lúc này từ phía sau vươn ra hai cánh tay nhỏ bé ôm
lấy anh.