Chương : Có Phải Cô Chán Sống Rồi Không?
Nói xong, Lục Hàn Đình nhắc chân rời đi.
Anh đi rồi à?
Anh đã đi rồi.
Hạ Tịch Quán nghe thấy tiếng bước chân xa dần của
anh, anh đi rồi, đã muộn như vậy vẫn rời khỏi U Lan
Uyễn, không quay lại nữa.
Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, khi mở ra vẫn không nhìn
thấy gì, cô bắt đầu mù rồi, lần thử độc thứ hai đã lưu
lại chất độc của hoa Mạn Đà La trong máu cô.
Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé mò mẫn tìm cây
kim bạc, cô đẩy kim bạc vào huyệt đạo, cố gắng tống
độc hoa Mạn Đà La ra khỏi cơ thẻ.
Nhưng vẫn không được, chất độc của bông hoa độc
đến mức cô không thể tự chữa cho bản thân bằng sức
mạnh kim châm hiện tại của bản thân.
Kim bạc rơi trên thảm, Hạ Tịch Quán cuộn mình ở bên
cạnh giường, sau đó duỗi ra hai tay nhỏ bé ôm lấy đầu
gối, đôi mắt trống rỗng thát thần nhìn về phía trước.
Cô vẫn không tin Lục tiên sinh sẽ ly hôn với cô, cô sẽ
không ly hôn.
Nhưng lần thử độc này rất tệ, phương trình cuối cùng
vẫn chưa giải được, không thể cứu được Lục tiên
xinh, giờ độc tố đã xâm nhập vào máu của cô, khiến
cô gián tiếp mắt đi thị lực.
Hạ Tịch Quán có một đôi mắt vô cùng đẹp, trong veo
không tì vết, nhưng giờ đây mọi thứ đều trở nên tối
tăm, đôi mắt của cô đã mắt hết màu sắc.
Mù rồi, tương lai cô cầm kim thế nào được đây?
Làm sao chữa bệnh cứu người được nữa?
Hạ Tịch Quán cảm thấy rất lạnh, trên người cô chỉ có
một bộ đồ ngủ mỏng manh, lúc này cô vươn cánh tay
mảnh mai ra ôm chặt lấy mình, cố gắng tạo cho mình
một chút ấm áp.
Cô nhớ vòng tay rộng lớn ấm áp của Lục tiên sinh, để
giờ một thân một chốn bơ vơ, cô thực sự nhớ Lục tiên
sinh rất nhiều, cô mong anh có thể ở cạnh cô.
Hạ Tịch Quán cúi đầu, vùi sâu khuôn mặt nhỏ bé tái
nhợt vào đầu gối, hàng mi mảnh khảnh run rẫy, nước
mắt lã chã rơi xuống.
Trong ghé hộp sang trọng của quán bar , Lục
Hàn Đình đang ngồi trên sô pha, dốc một chai rượu
vào miệng, trên bàn trước mặt anh lỉnh kỉnh đủ thứ vỏ
chai rượu rỗng.
Hoắc Tây Trạch bước vào: “Mẹ kiếp, Nhị ca, anh bị cái
gì kích thích thế, tự dưng uống rượu nhiều như vậy?”
Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua Hoác Tây Trạch, hàng
lông mày tuấn tú tràn ra vài phần chán chường, khàn
khàn cười: “Tôi sắp ly hôn rồi, chuẩn bị độc thân lại.”
“Thật sao? Nhị ca, cả Hải Thành này đều biết anh
cưng chiều cho chị dâu gả thay kia đến tận trời, sao
bây giờ đột nhiên muốn ly dị, muốn độc thân lại rồi?”
Hoắc Tây Trạch ngồi xuống: “Nhưng mà Nhị ca này,
hôn sự của anh chỗ bố anh chắc chắn không giữ lời,
bố anh chỉ định con dâu tương lai là thiên kim đại tiểu
thư Lệ Huỳnh Ngọc của Lệ gia giàu có nhất, Lệ Huỳnh
Ngọc người ta vẫn luôn đợi chờ anh đấy, đợi anh chơi
ở Hải Thành đã, rồi quay về Đé Đô thừa kế đế quốc
thương nghiệp khổng lồ kia của Lục gia, cưới thiên
kim nhà giàu nhất, Hạ Tịch Quán vị chị dâu thay gả
này giải trí một chút cũng được, đừng coi là thật.”
Lục Hàn Đình không có biểu hiện gì, chỉ là bật cười
một tiếng, anh không muốn bắt cứ người nào cả.
“Nhị ca, uống một mình thật chán, chúng em có
vài em gái rất xinh đẹp này, em gọi bọn họ tới bồi anh
uống rượu nhé.”
Lục Hàn Đình liếc thoáng qua HoắcTây Trạch: “Cút!”