Chương : Rời Khỏi Hải Thành, Đến Đề Đô
Hạ Tịch Quán giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, trong
đôi mắt trong veo thoáng qua nụ cười: “Lão phu nhân,
cháu đành phải phụ lòng tốt của bà rồi.”
Lệ lão phu nhân nghe hiểu, cũng thấy rõ, tiểu tiên nữ
của bà đã có gia đình, hơn nữa con bé còn yêu anh ta tha thiết.
Xong rồi, bà đến muộn rồi!
“Tiểu tiên nữ, nếu lấy thân báo đáp cháu không muốn,
vậy cháu có thể nói ra yêu cầu, bà có thể đáp ứng
cháu.” Lệ lão phu nhân hiền lành cười nói.
Hạ Tịch Quán đứng dậy: “Lão phu nhân, vẫn là câu
nói kia, những việc này đều là bổn phận của cháu, bà
chăm sóc cơ thể thật tốt đi ạ, cháu đi trước, khi nào
rãnh rỗi con sẽ về thăm bà.”
Hạ Tịch Quán rời đi.
Hạ Tịch Quán ra ngoài, sau lưng truyền đến giọng nói
của Từ Thiếu Nam: “Này, con nhỏ xấu xí”
Từ Thiếu Nam đuổi đến.
Hạ Tịch Quán dừng bước, quay đầu nhìn Từ Thiếu
Nam: “Từ thiếu, có việc gì không?”
Đôi mắt phượng đào hoa của Từ Thiếu Nam nhìn cô
lên xuống: “Cô thật sự kết hôn rồi?”
“ừ„”
Từ Thiếu Nam đi tới chỗ cô, cô gái hai mắt sáng ngời,
nhưng đáng tiếc là cô đang mang khăn che mặt, nhìn
không thấy mặt, anh ta đưa tay vén khăn che mặt ra:
“Mặt mũi cô thế nào, cho tiểu gia nhìn chút xem.”
Hạ Tịch Quán đưa tay ra, “bốp” một cái hắt tay anh ta ra.
Từ Thiếu Nam khit mũi rút tay về: “Tôi thấy cô chắc
chắn là con nhỏ xấu xí, sao cô không nói yêu cầu gì
với bà tôi, chẳng lẽ là chiêu lạt mềm buộc chặt à,
nhiều cơ hội tốt đến thế mà, cơ hội này bỏ qua rồi
chưa chắc lần sau đã có được, vì tôi phải đưa bà
ngoại về Đề Đô rồi.”
“Hai người phải về rồi à?” Lệ lão phu nhân và anh ta
là từ Đế Đô đến, trở về cũng bình thường: “Đợi lát
nữa tôi kê đơn thuốc đưa anh mang về, cơ thể của lão
phu nhân còn cần phải điều dưỡng.”
Nhìn thấy cô thật sự không muốn đưa ra yêu cầu, Từ
Thiếu Nam nheo đôi mắt phượng: “Con nhóc xấu xí,
cô sẽ đến Đế Đô chơi chứ?”
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Tạm thời không có ý định này.”
“Cô đã cứu bà ngoại tôi một mạng, tôi nợ cô một ân
tình, tiểu gia thưởng phạt phân minh, nếu như cô đến
Đề Đô, có thể có thể tìm tiểu gia chơi.” Nói xong, Từ
Thiếu Nam trực tiếp rời đi.
Hạ Tịch Quán không hiểu ý của Từ Thiếu Nam, nhưng
thuộc hạ của Từ Thiếu Nam nghe mà trợn mắt há
mồm, ý thiếu gia là, chỉ cần Hạ Tịch Quán đến Đề Đô,
anh – thái tử gia Đế Đô này sẽ bảo bọc cô.
Trong phòng bệnh V.I.P, Lệ lão phu nhân nói: “Không
vui, không vui, tiểu tiên nữ không làm cháu dâu bà
được rồi, thu dọn đồ đạc, chúng ta về Đề Đô thôi.”
Từ Thiếu Nam cũng đang có ý đó: “Bà ngoại, lần này
bà lén đến hải Thành không phải là nói muốn đi du
lịch, tìm chị em tốt Thúy Phân của bà chơi à? Trước
khi về bà có muốn hẹn Thúy Phân của bà uống trà
gặp mặt không?”
Lệ lão phu nhân phát phát tay: “Khỏi đi, Thúy Phân tới
đây cũng sáu, bảy năm rồi, cuộc sống thanh nhàn
sớm đã dút, bà ấy rất nhanh sẽ phải quay về Đé Đô
thôi, bởi vì con trai bà ấy muốn tới đón bà, đến lúc đó
trở về Đề Đô, hai chúng ta ra đón, bây giờ về trước đi đã.”
“Dạ, vậy để cháu kêu người chuẩn bị máy bay riêng.”
Hạ Tịch Quán đi xét nghiệm máu một lần nữa, cô
đoán không sai, cô trúng độc hoa, mù gián tiếp là do
độc hoa gây ra.
Cô nắm chặt tờ xét nghiệm trong tay, độc hoa là kịch
độc nhân gian, căn bản là không có cách nào giải trừ,
năng lực dùng kim của cô cũng không thể nào tự cứu mình được.
Không cứu được mình, cũng không cứu được Lục tiên sinh.
Đúng lúc này, một bóng người tuấn tú lạnh lùng đi
phía trước, Lục Tử Tiễn đi tới.