Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có Thói Sạch Sẽ À

Lục Hàn Đình nhanh chóng dừng

tay, không tháo khăn che của cô

nữa.

Anh rũ mắt nhìn cô gái đang ngủ

trên giường, nếu cô mở mắt ra,

đôi mắt xinh đẹp, đen láy như

mèo con ngửa đầu nhìn anh,

giống như móng mèo con khẽ cào

một cái.

Ngây thơ mà quyến rũ.

Lục Hàn Đình nhìn vết đỏ trên cổ

cô, da mỏng thịt mềm, lúc nãy

anh chỉ bóp nhẹ một cái mà giờ

đã bị đỏ lên rồi.

Lục Hàn Đình quay người, năm

xuống sô pha.

Bệnh mất ngủ của anh ngày càng

xấu, ngân châm của cô chắc chắn

không thể chữa được, nhưng y

thuật của cô rất tốt, lúc nãy anh

thật sự ngủ được trên tay cô.

Khoảng mười phút.

Đã lâu rồi anh không ngủ nỗi

mười phút.

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Lục Hàn Đình nhìn bóng người

nhỏ nhắn trên giường, anh đang

nghĩ, sao tay cô có thể nhỏ và

mềm như vậy chứ?

Sáng sớm hôm sau.

Hạ Tịch Quán ăn canh táo đỏ hạt

sen hầu gái mang lên, Lục lão

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

phu nhân tươi cười ngôi cạnh cô.

“Quán Quán à, bà vừa nhìn thấy

cháu đã thích rồi, sau này Hàn

Đình dám bắt nạt cháu thì nhớ nói

cho bà, bà giúp cháu đánh nó…

uống tiếp đi, đừng dừng, uống

nhiều canh táo đỏ hạt sen nhất

định sẽ sớm sinh quý tử, bà nội

muốn một tay dắt Tiểu Hàn Đình,

một tay dắt Tiểu Quán Quán…”

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Tóc Lục lão phu nhân đã hoa râm

nhưng tinh thần khỏe khắn, hiền

từ gần gũi, nếu bỏ qua chút trêu

chọc thì Hạ Tịch Quán cực kỳ

thích bà ấy.

Lúc này, hầu gái nói: “Chào buổi

sáng, thiếu gia.”

Lục Hàn Đình xuống lầu.

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Hạ Tịch Quán ngước nhìn, hôm

nay Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi

trắng và quần tây, trang phục kinh

điển của nam thần, vải dệt thủ

công được là ủi không chút nếp

nhăn, anh thong dong đi trên

thảm đỏ, khí chất ưu nhã mà tự

phụ.

Sau lưng còn có một bà mối lớn

tuổi xuống cùng, tay nâng khăn hỉ,

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

trên khăn còn có một vệt máu đỏ.

Bà mối cười mừng Lục lão phu

nhân: “Chúc mừng lão phu nhân,

chúc mừng, chúc bà sớm được

bề cháu trai.”

“Tốt tốt tốt, quản gia, thưởng!”

Lão phu nhân cực kỳ hào phóng

phát lì xì.

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Hạ Tịch Quán vừa nhìn đã biêt bà

mối cầm chính là khăn hỉ trong

phòng cô và Lục Hàn Đình hôm

qua, lần đầu tiên của con gái sẽ

ra máu, nhưng tối qua bọn họ

chẳng làm gì cả, máu này… ở

đâu ra?

Lúc này, Lục Hàn Đình đứng cạnh

cô, một tay đút túi quần, ghé vào

thì thầm bên tai cô: “Tôi làm đấy,

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

chắc không thừa đâu, cô vân là…

đúng không?”

Anh ăn nói quá trắng trợn, Hạ

Tịch Quán còn chưa nói chuyện

yêu đương bao giờ, vành tai trắng

nõn lập tức đỏ bừng.

Tư thế của hai người lúc này có

chút thân mật, Lục Hàn Đình cúi

người thì thầm với Hạ Tịch Quán,

giống như hai vợ chồng mới cưới

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

keo sơn găn bó.

Lục lão phu nhân lập tức lấy tay

che mát: “Bà không thấy gì cả,

chẳng thấy cái gì đâu, hai đứa cứ

tiếp tục đi.”

Lục lão phu nhân vừa nói vừa hé

tay nhìn trộm.

Lục Hàn Đình nhìn vành tai yên

lặng đỏ ửng của Hạ Tịch Quán,

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

lông mày anh tuân khẽ nhướn, lộ

ra mấy phần nam tính thành thục

cuốn hút: “Em còn chưa sinh nhật

hai mươi, coi như mười chín tuổi,

chưa từng có… người đàn ông

nào đâu nhỉ?”

Hạ Tịch Quán còn nhỏ, mới

tuổi.

Lục Hàn Đình tuổi, là tuổi

phong độ nhất của đàn ông, thành

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

thục anh tuân.

Anh truy hỏi bám riết không tha,

hai người dựa sát vào nhau, Hạ

Tịch Quán chỉ vì hơi thở ấm áp

của anh phả vào da mình, khiến

cô chỉ muốn trồn.

“Anh ăn không?”

Hạ Tịch Quán quay người, múc

một muỗng canh táo đỏ hạt sen

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

đút vào miệng anh, muôn: lập

miệng anh lại.

Quản gia đứng cạnh vội kêu lên:

“Thiếu phu nhân à, đó là muỗng

của cô mài”

Thiếu gia có thói sạch sẽ nghiêm

trọng, đấy là muỗng thiếu phu

nhân đã ăn qua, quản gia vội đi

lầy nước súc miệng.

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Lông mi Hạ Tịch Quán run lên, lúc

nãy trong lòng chỉ muốn che

miệng anh lại, không ngờ lấy

dùng ngay muỗng của mình đút

anh, chuyện này…

Lục Hàn Đình bị đút một muỗng

đứng thẳng dậy, khẽ cau mày,

sau đó nuốt muỗng canh táo đỏ

hạt sen xuống trước mặt mọi

người.

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Quản gia trợn mát, thiêu gia… bị

sao đấy?

Thiếu gia à, cậu quên mình có

thói ở sạch rồi sao?

Lão phu nhân gật đầu hài lòng, bà

ấy đã hơn tuổi rồi, nhìn người

rất chuẩn, vừa nhìn cô bé Hạ Tịch

Quán này đã thích rồi, cô bé này

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

đúng là người định mệnh của

cháu trai bà.

“Tốt tốt tốt, hai đứa cùng ăn một

bát canh táo đỏ hạt sen, xem ra

cháu trai bà sẽ tới bụng Tịch

Quán nhanh thôi.” Lục lão phụ

nhân vui như trẻ con vậy.

Hạ Tịch Quán cầm cái muỗng vừa

đút cho Lục Hàn Đình, nhìn nửa

bát canh táo đỏ hạt sen, bây giờ

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

cô nên ăn hay không ăn đây?

Lúc này, Lục Hàn Đình ngồi

xuống, liếc mắt nhìn, hỏi rất quan

tâm: “Sao em không ăn nữa vậy,

mau ăn đi không nguội bây giờ.”

“SỜ

Hạ Tịch Quán biết nhất định là

Lục Hàn Đình cố tình, lúc nãy bị

cô đút bằng muỗng cô ăn rồi, giờ

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

anh muôn cô ăn tiêệp băng cái

muỗng này.

Thế này giống như… hôn gián

tiếp.

“Đúng đấy Tịch Quán, sao cháu

không ăn đi, mau ăn đi chứ, lát

nữa sẽ lấy thêm cho cháu bát

nữa.” Lục lão phu nhân nói.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng cầm

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

muỗng ăn hết một lượt nửa bát

canh táo đỏ hạt sen: “Bà ơi cháu

no rồi, không ăn nữa đâu.”

Lục Hàn Đình nhìn cô gái nũng

nịu mang theo chút ngây thơ đáng

yêu, khẽ cười, tâm trạng không

tệ.

Ăn sáng xong, Lục lão phu nhân

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

hỏi Hạ Tịch Quán: “Tịch Quán, lát

nữa cháu có ra ngoài không?”

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Bà nội à,

cháu muốn về nhà mẹ đẻ một

chuyến.”

“Về nhà mẹ đẻ là chắc chắn rồi,

Hàn Đình, cháu về với Tịch Quán,

nhớ mang quà cáp đi, không

được thất lễ.” Lục lão phu nhân

gọi ngay Lục Hàn Đình.

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Hạ Tịch Quán chưa kịp ngăn lại,

vì Lục Hàn Đình đã đi tới, nói:

“Vâng, cháu đi với em ấy.”

Hai người rời U Lan Uyễn, đi lên

thảm cỏ, Lục Hàn Đình lịch lãm

mở cửa ghế phụ: “Em lên xe.”

Hạ Tịch Quán xua tay: “Giờ bà nội

cũng không nhìn thấy, anh đi làm

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

việc của anh đi, tôi tự bắt xe vê.”

Lục Hàn Đình nhướn mày:

“Chẳng phải đã bảo sẽ phối hợp

diễn kịch với tôi trước mặt bà nội

à, mau lên xe đi, đừng để tôi nói

lần thứ ba.”

Người đàn ông này đúng là ngang

ngược bá đạo.

Nhưng trong lòng Hạ Tịch Quán

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

nhảy dựng lên, anh đông ý đê

nghị tối qua của côI

Hạ Tịch Quán không từ chối nữa,

nghe lời lên siêu xe.

Siêu xe phi nhanh trên đường, hai

người đều không nói chuyện, để

tránh xấu hỗ, Hạ Tịch Quán quay

mặt nhìn ra ngoài cửa xe.

Trên cửa xe bóng loáng phản

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

chiêu bóng người Lục Hàn Đình,

người đàn ông này đang chuyên

tâm lái xe, hai bàn tay thong thả

đặt trên tay lái, quay rẽ tăng tăng

tốc đều như nước chảy mây trôi.

Hạ Tịch Quán nhìn chiếc đồng hồ

kim cương quý báu trên cổ tay

rắn chắc của anh, giá phải hơn

ngàn vạn.

Rốt cuộc thân phận của anh là gì,

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Hạ Tịch Quán không biết, không

chỉ biết hai người thỏa hiệp chung

sống hòa bình, như vậy khiến cô

càng dễ hành động ở Hạ gia.

Hạ Tịnh Quán chuyển mắt nhìn

phong cảnh lao nhanh ngoài cửa

xe.

Nửa tiếng sau, siêu xe dừng

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

trước của nhà họ Hạ, Hạ Tịch

Quán rũ mắt tháo dây an toàn

trên người.

Nhưng không tháo được.

“Để tôi” Lục Hàn Đình vươn

người qua.

Hạ Tịch Quán thả tay ra để Lục

Hàn Đình tháo giúp.

Chương : Thiếu Gia, Cậu Quên Mình Có

Thật ra tôi qua Lục Hàn Đình đã

ngửi được mùi hương trên người

Hạ Tịch Quán, bây giờ hai người

lại dựa sát như vậy, mùi thơm

thân thể của cô thiếu nữ quanh

quần nơi chóp mũi anh…

mm. S AÁ Trang

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio