Chương : Lục Tiên Sinh, Mau Mở Cửa
Lục Tử Tiễn dừng lại, đứng trên cầu thang từ trên cao
nhìn xuống Hạ Nghiên Nghiên: “Cô nói cái gì?”
Hạ Nghiên Nghiên cười nói: “Viện sĩ Lục, anh không
thích Hạ Tịch Quán sao? Anh không muốn Hạ Tịch
Quán và Lục Hàn Đình ly hôn sao? Chúng ta cùng có
mục đích, hoàn toàn có thể hợp tác cùng nhau, đừng
làm bộ thanh cao nữa, cơ hội này không được phép
bỏ qua, thậy ra thì chúng ta cùng loại người mà.”
Đây là lần thứ hai Hạ Nghiên Nghiên đề nghị hợp tác.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Tiễn không có gì thay
đổi, anh cũng không nói gì, chỉ khẽ liếc Hạ Nghiên
Nghiên, sau đó đi lên lầu.
Lục Tử Tiễn mở cửa phòng bước vào, Hạ Tịch Quán
lúc này đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mái
tóc đen tuyền xõa trên ga trải giường trắng như tuyết,
khuôn mặt lúc ngủ mềm mại vô hại.
Nhìn thấy cô an toàn, vẻ mặt Lục Tử Tiễn giãn ra, anh
bước tới, đặt một đầu gối xuống giường, lặng lẽ nhìn
khuôn mặt lớn chừng một bàn tay của cô.
Vì đeo mạng che mặt nên anh không thể nhìn thấy
khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, nhưng hôm đó lúc anh
tháo mạng che mặt ra anh đã thấy được, anh nhớ rõ
mồn một từng đường cong và ngũ quan tựa như viên
ngọc được chạm trỗ ấy.
Lục Tử Tiễn chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay xoa
xoa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm giác bàn
tay trơn trượt.
Da cô mềm mịn tựa nước, hệt như đứa trẻ sơ sinh.
Lúc này, hàng mi cô gái dưới thân run rẫy, cô mở mắt ra.
Hạ Tịch Quán tỉnh lại, ngay lúc bị vệ sĩ áo đen tấn
công, cô đã nín thở, âm thầm tránh được huyệt đạo
quan trọng, lúc này cổ cô vừa đau vừa nhức, đôi mắt
óng ánh sóng nước sáng ngời cũng dần tỉnh táo.
“Tịch Quán, em tỉnh rồi à″
Hạ Tịch Quán nhướng mắt nhìn Lục Tử Tiến, không
chút bất ngờ: “Anh đến rồi? Hạ Nghiên Nghiên bảo
anh đến?”
“Em dường như biết tôi sẽ đến.”
Hạ Tịch Quán ngồi dậy, vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ
cái cô đau nhức của cô: “Tôi chỉ muôn xem vôn liêng
cuối cùng của Hạ Nghiên Nghiên là cái gì, hơn nữa tôi
cũng muốn nhìn xem viện sĩ Lục và Hạ Nghiên Nghiên
rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lục Tử Tiễn nhìn cô: “Em nghỉ ngờ tôi từ lâu rồi″
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tôi chỉ nghĩ là trùng hợp thôi,
mỗi khi tôi ở bên cạnh anh, Hạ Nghiên Nghiên đều có
mặt kịp thời, sau đó Lục tiên sinh sẽ tới, nhất định là
anh và Hạ Nghiên Nghiên âm thầm liên lạc nhau,
nhưng tôi không biết các người đã hợp tác chưa.”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Tử Tiễn tràn ra chút ý
cười, thật ra anh cũng không có gì ngạc nhiên, anh
biết cô sẽ tỉnh lại, cô gái trong trí nhớ của anh sẽ
không chủ động đưa tới cửa bị đánh: “Bây giờ thế
nào, em thấy chúng tôi có hợp tác không?”
Con ngươi sáng ngời của Hạ Tịch Quán rơi vào trên
khuôn mặt tuấn tú của anh: “Viện sĩ Lục, tôi tin anh,
anh và Hạ Nghiên Nghiên không phải cùng một loại người.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán nhắc chân rời đi.
“Tịch Quán.” Lục Tử Tiễn đột nhiên bước tới, vươn tay
nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô. “Hạ Nghiên Nghiên
nói đúng, hôm nay là một cơ hội hoàn hảo, em được
đưa đến tận giường của tôi rồi, đừng tưởng nói mấy
câu ngon ngọt là có thể đuổi tôi đi, thứ tôi muốn không
phải là tín nhiệm của em, mà là em.”
Hạ Tịch Quán sững sờ nhìn lại anh: “Viện sĩ Lục, tôi là
chị dâu của anh.”
“Ò…” Lục Tử Tiễn thấp giọng cười: “Loại chị dâu hữu
danh vô thực đấy à″
Con ngươi của Hạ Tịch Quán hơi co rút lại, chuyện cô
và Lục Hàn Đình còn chưa động phòng không nói với
bất kỳ ai, sao anh ta biết được?