Chương : Ít Nhất Anh Vẫn Sạch Sẽ, Chỉ Có Mình Cô
Hạ tịch Quán chậm rãi đứng dậy, sau đó đưa tay tháo
chuỗi dây chuyền Only Love xuống, trên đó còn treo
chiếc nhãn duy nhất anh tặng cô.
Nhẫn kim cương dưới ánh đèn lờ mờ ánh lên chói
mắt, cô xòe bàn tay nhỏ bé ra, tháo cả dây chuyền và
nhẫn kim cương đưa tới trước mặt anh, trả lại cho anh.
Tròng mắt đỏ ngầu của Lục Hàn Đình kịch liệt co rút
lại, đau đến muốn nứt ra, ngay cả gân xanh trên trán
cũng bắt đầu dữ tợn nổi lên, hồi lâu sau anh bí bách
mở miệng nói: “Đồ tôi đã tặng sẽ không lấy về, nếu cô
không thích vậy ném thùng rác đi!.”
“À „
Hạ Tịch Quán đáp, sau đó giơ tay lên vứt toàn bộ dây
chuyền cùng nhẫn kim cương xuống thùng rác bên người.
Lục Hàn Đình cảm thấy cổ họng có chút ngai ngái,
ánh mắt anh lướt sang, nhìn chuỗi dây chuyền và
chiếc nhẫn Only Love chỉ có duy nhất trên thế giới này.
“Những thứ kia đều là anh mua, em cũng không cần
nữa, sáng sớm ngày mai chín giờ, chúng ta gặp nhau
bên ngoài cục dân chính, ký tên ly hôn, còn nữa, em
sẽ không buông tha mẹ con Hạ Nghiên Nghiên Lý
Ngọc Lan, nếu anh muốn bảo vệ bọn họ, chúng ta cứ
chờ xem.”
Nói xong, Hạ Tịch Quán nhắc chân rời khỏi đây.
Lục Hàn Đình cứng đờ tại chỗ, anh nghe được tiếng
bước chân dần khuất xa của cô, sau đó biến mất bên
tai anh, không thể nghe được bất kỳ thanh âm nào
của cô nữa.
Cô đi rồi.
Đêm nay bị anh tổn thương tới cực hạn, cô rốt cuộc
cũng bỏ anh, rời đi rồi.
Ngón tay Lục Hàn Đình run rẩy, anh thắng rồi, rốt cuộc
anh đã mạnh mẽ đẩy cô gái mình yêu nhất ra rồi, một
khắc đó, anh đánh mắt cô.
Anh chậm rãi cúi người , đưa tay nhặt chuỗi dây
chuyền và nhẫn Only Love từ thùng rác lên, phía trên
còn lưu lại hơi ấm cùng mùa thơm của cô, vốn nó là
đồ cô mang luôn theo bên người, chưa từng rời thân.
Vành mắt Lục Hàn Đình đỏ bừng siết chặt chuỗi vòng
chỉ có một trên thế gian này trong lòng bàn tay, đến
bây giờ anh vẫn chưa từng nói với cô, chuỗi dây
chuyền duy nhất trên thế giới này là của mẹ anh để lại
cho anh.
Mẹ anh sáng lập ra Fly – ngành châu báu kinh điền,
nhưng trọn đời bà chỉ thiết kế ra một chiếc nhẫn kim
cương, đó chính là chiếc trong tay anh.
Mẹ nói, A Đình, chiếc nhẫn duy nhất này con phải
tặng cho cô gái con yêu.
Nhưng, anh đã đánh mắt cô rồi.
Viền mắt Lục Hàn Đình đỏ như máu, bắp thịt cả người
căng phòng buộc chặt, tràn ra lệ khí, bên bờ tuyệt
vọng, làm người kinh hãi.
Rất nhanh, anh nắm chiếc nhẫn ấy đẩy phòng ra, vội
vã chạy ra ngoài.
Lục Hàn Đình chạy tới trên đường cái, đôi mắt hẹp dài
đỏ ngầu của anh quét trong biển người mênh mông
chung quanh, tìm kiếm bóng người mềm mại khiến
anh ghi lòng tạc dạ.
Rất nhanh, anh tìm được, Hạ Tịch Quán đứng ở ven
đường, cô gọi một chiếc taxi.
Đồ đạc của U Lan Uyễn cô thực sự không mang theo
gì cả, đi tay không.
Ngay cả anh cô cũng không cần, đồ anh mua cô càng
không muốn.
Cửa sau xe kéo ra, cô lên xe, xe taxi mang theo cô vội
vã rời đi.
“Quán Quán!”
Lục Hàn Đình gọi tên cô, đuổi theo xe taxi.