Chương : Cháu Thật Sự Không Được Rồi
Lão phu nhân hỏi quá thẳng khiến Lục Hàn Đình lảng
tránh vấn đề này: “Cái gì được chưa, cháu nghe
không hiểu.”
“Chao ôi Hàn Đình, cháu ở ngay trước mặt bà nội còn
ngây thơ cái gì, được rồi, đừng có giả vờ không hiểu,
nhanh nói cho bà nội, cháu tự đâm mình, bây giờ còn
có thể… cứng không?” Lão phu nhân mặt không đổi
sắc nói ra từ kia.
Lục Hàn Đình bình tĩnh, cả người phiền muộn thêm
vài phần, anh không muốn trả lời câu này.
“Hàn Đình, cháu bây giờ thực sự không được rồi.” Lão
phu nhân quá đau buồn, mặt chảy đầy nước mắt
nước mũi lôi kéo Lục Hàn Đình: “Cháu vẫn còn trẻ mà,
vợ thì chạy, con cũng không có, một thân một mình,
cuộc sống sau này nên làm gì bây giờ, chắt trai của
bà, đây là muốn tuyệt dòng dõi của bà mà.”
Lục Hàn Đình biết lão phu nhân rất buồn, thế nhưng…
Cơ thể của anh quả thực không tốt lắm, nhưng cũng
có có thể không khôi phục như cũ được nữa, hoặc là,
cô hầu gái kia không phải Hạ Tịch Quán.
Trên đời này có hàng vạn người phụ nữ, cho dù giống
như cô nữa cũng không phải là cô, vừa rồi đôi mắt
ươn ướt kia của cô hầu gái kia cũng rất giống với cô,
nhưng lại không có phong thái trong tròng mắt cô.
Cặp mắt Hạ tịch Quán trong vắt không nhiễm chút bụi
trần, bên trong óng ánh sóng nước, dù là kẻ nào cũng
không thể bắt chước được.
Cô hầu gái kia chẳng qua chỉ là hàng rởm.
Lục Hàn Đình ở trong bệnh viện ở vài ngày, xuất viện
đang ở trong công ty xử lý tài liệu, cũng không có quá
nhiều tinh lực đặt trên thân thể của mình, thế nhưng
lão phu nhân không tha cho anh, bà hết sức quan tâm
chuyện này.
“Bà nội, bà đừng buồn nữa, ra ngoài trước đi, cháu đi tăm.
“Còn tắm cái gì mà tắm, giáo sư Smith tới rồi, Smith
am hiểu nhất chính là nam khoa, cậu ta đang chờ
cháu đấy, Hàn Đình, chúng ta bây giờ phải đi trị liệu,
để cho cháu sớm lấy được phong độ của đàn ông.”
“…” Trán Lục Hàn Đình đổ ba vạch đen, lập tức từ chói
nói: “Bà nội, cháu còn phải xử lý tài liệu, mấy ngày
nữa rồi chữa trị điI.”
“Hàn Đình, ở trong bệnh viện không phải cháu đã nói
rồi sao, cháu đã đồng ý với ta sẽ tích cực phối hợp trị liệu.”
“Bà nội, cháu cũng không có không phối hợp trị liệu,
chỉ là ngày khác đi.”
Giọng của Lục Hàn Đình cường thế bá đạo, không
cho phép ai cãi lời.
Lục lão phu nhân giận quá hóa cười: “Hàn Đình, cháu
chơi xấu với bà đúng không, tốt lắm, bây giờ bà liền
gọi điện cho Quán Quán.”
Nói xong lão phu nhân xoay người rời đỉ.
“Bà nội!” Lục Hàn Đình nhanh chóng kéo lại lão phu
nhân: “Bà gọi điện thoại cho cô ấy làm gì, ở trong
bệnh viện bà đã nói sẽ không đi tìm cô ấy.”
Lão phu nhân hừ một tiếng: “Bà đã đáp ứng không đi
tìm Quán Quán, bà không có tìm mà, chỉ là gọi điện
thoại thôi, sau đó kể chuyện cháu “không được” cho
Quán Quán, Quán Quán nhất định sẽ đến tìm cháu,
nói không chừng Quán Quán đến, cháu liền tốt lên,
không tốt cũng không sao, Quán Quán sẽ nghĩ cách trị
liệu cho cháu, đến lúc đó không cần vị Smith này nữa.
Con ngươi Lục Hàn Đình co rụt lại, chuyện cơ thể
tuyệt đối không thể nói cho Hạ Tịch Quán, nếu để cô
biết anh không được, vậy cô sẽ lấy ánh mắt gì nhìn
anh chứ?
Trong xương tủy Lục Hàn Đình chủ nghĩa đàn ông rất
lớn, anh có sự kiêu ngạo của chính mình cùng rụt rè,
loại chuyện mắt mặt này tuyệt đối không được nói cho
cô biết.
“Bà nội, bà đừng gọi cô ấy, cháu ngay bây giờ trị liệu,
được chưa?” Nói xong Lục Hàn Đình xoay người rồi
ra khỏi phòng ngủ.
Lão phu nhân nhìn thoáng qua bóng lưng cháu trai
mình, đấu với bà ư, cháu còn non lắm cháu ạl
Nhưng lão phu nhân vẫn nặng nè thở dài, nếu như
Quán Quán ở đây thì tốt rồi.