Chương : Bà Ấy Mang Mệnh Phượng Hoàng
Liễu Anh Lạc lấy thân phận Liễu Chiêu Đệ đón nhận ánh mắt người đời, sau khi chết bà ngay cả tên cũng không được biết, mà hét thảy những gì bà chế tạo đều bị Liễu Chiêu Đệ hưởng.
Mà những người biết đến Liễu Anh Lạc, lại đếm trên đầu ngón tay, như Lục Nhân Nhân, đối với Liễu Anh Lạc cũng chỉ có hận.
Từ đáy lòng Hạ Tịch Quán rất đau lòng cho người phụ nữ Liễu Anh Lạc này, bà ấy vốn nên có tuyệt sắc phong hoa, có cuộc đời sáng chói không gì sánh được, nhưng bà lại sống thành cái bóng của người khác.
Một làn gió thổi qua, tất cả đều biến mát.
Ngoại trừ con trai của bà Lục Hàn Đình, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Trong lòng Hạ Tịch Quán rất đau, giờ cô mới càng hiểu được vì sao lúc đó Lục Hàn Đình thấy bài vị của mẹ mình bị đốt liền trở nên điên cuồng như vậy.
Hạ Tịch Quán lần nữa nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ, vừa mới nhìn thì vẻ đẹp của Liễu Chiêu Đệ khiến người ta kinh hãi, thế nhưng nhìn kỹ lại, trong mắt bà ân sâu công danh cùng sắc bén, khiên người cảm thấy không quá thoải mái.
Lục Hàn Đình nói qua, mẹ anh Liễu Anh Lạc và Liễu Chiêu Đệ hệt như song sinh, dung mạo giống đến chín phần, không biết cô gái trong trẻo lạnh lùng mà tuyệt sắc như Liễu Anh Lạc lại là bực nào dung mạo, có phải không phụ cái danh đệ nhất mỹ nhân Đề Đô!
“Quán Quán, vị Liễu Chiêu Đệ này chẳng những là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, hơn nữa lúc bà ấy ra đời, thầy bói còn nói, con gái Liễu gia chính là mệnh phượng hoàng, mệnh cách cao quý không diễn tả hết được.”
“Ngay lúc đó Liễu gia ở Đế Đô cũng không phải là nhà giàu có gì, càng chưa nói chạm được trung tâm của Đề Đô, thế nhưng Liễu Chiêu Đệ vừa ra đời, hoàn mỹ giải thích cái gì gọi là Liễu gia có cô gái mới lớn, nuôi ở khuê phòng, trời sinh đoan trang, khó không có chí tiến thủ, sau này chọn quân vương đời mình, Liễu Chiêu Đệ cũng được người thừa kế, trưởng tử Lục gia, cũng chính là tài phiệt Lục thị Lục Tư Tước ở Đề Đô coi trọng!”
Nhắc tới Lục Tư Tước, Diệp Linh thần bí nháy mắt:
“Quán Quán, cậu biết Lục Tư Tước là người thế nào không?”
Hạ Tịch Quán không biết, cô chỉ biết là Lục Tư Tước là bố ruột của Lục Hàn Đình.
Về người bố này, Lục Hàn Đình chẳng bao giờ đề cập qua, anh không nhắc tới một chữ.
Diệp Linh lại ném qua một quyển tạp chí thương nghiệp: “Đây chính là tạp chí năm đó, quyển này đã ngừng xuất bản rồi, phía trên là đoạn phỏng vấn của Lục Tư Tước – đế vương thương giới một thời, giờ cậu không thấy được ông ấy đâu, bởi vì ông ấy đã trở thành một tồn tại bí ẩn mà tất cả các tạp chí kinh doanh lớn hàng tuần không bắt được, Quán Quán, xem kỹ vào, để cậu biết thế nào là cực phẩm chân chính.”
Chương : Bà Ấy Mang Mệnh Phượng Hoàng Hạ Tịch Quán cúi đầu, thấy được người đàn ông trên bìa tạp chí kia, Lục Tư Tước bố ruột của Lục Hàn Đình.
Trên bìa là Lục Tư Tước ngồi trong văn phòng kinh doanh trên cao, ông mặc áo sơ mi trắng, quanh thân không có một chút phồn hoa, nhưng ông giở tay nhắc chân đều tràn ngập khí chất hoàng thất quý tộc lạnh lùng, ngoài cửa số hắt qua tia nắng, chiếu qua bờ vai rộng của ông.
Hạ Tịch Quán nhìn gương mặt tuần tú như trời đất tạo thành kia của Lục Tư Tước, cô biết Lục Hàn Đình giống ai rồi, Lục Hàn Đình thực sự rất giống bố ruột anh.
Hạ Tịch Quán nhìn xuyên qua Lục Tư Tước như thấy được Lục Hàn Đình của mười năm, hai mươi năm sau này.
“Quán Quán, vị Lục Tư Tước này là kỳ tài thương giới, tạo nên đề quốc thương giới khổng lồ cho chính mình, sau đó ông ấy kế thừa Lục thị, thanh tây máy lần hai đại đế quốc, trở thành tài phiệt Lục thị bây giờ, chắn động cả một thời kì thương giới, một người đàn ông tài giỏi khí phách, cắm dục cao không với tới ấy, vậy mà vẫn bị Liễu Chiêu Đệ bắt được, người ta nói Liễu Chiêu Đệ mang mệnh phượng hoàng, lời này cứ như sắm truyền ấy!”
Hạ Tịch Quán biết, những gì Diệp Linh đang nói về Liễu Chiêu Đệ thật ra toàn bộ đều là Liễu Anh Lạc, đây là Liễu Anh Lạc khi còn sống.
Mà Liễu Chiêu Đệ cho tới bây giò chính là một ma bệnh thấy nắng liền chết, đến giờ bà ta cũng chưa từng đặt chân ra khỏi cửa.
Đệ nhất mỹ nhân Đề Đô là Liễu Anh Lạc, người sáng lập Fly là Liễu Anh Lạc, mang mệnh phượng hoàng là Liễu Anh Lạc, được Lục Tư Tước coi trọng, cũng là Liễu Anh Lạc!