Chương : Cô Gái Mù Xinh Đẹp
“Cần giúp thì nói với tớ.” “Quán Quán, cậu lo thân mình trước đi! Đừng để tớ lo lắng là được.” “Biết rồi mà.” Hạ Tịch Quán dính vào người Diệp Linh làm nũng.
Diệp Linh rời đi, Hạ Tịch Quán nằm mềm mại trên giường lớn lại không thể nào ngủ được, trong đầu cô đều là khuôn mặt tuần tú kia của Lục Hàn Đình.
Khoảng thời gian này quá bận rộn cô không nhớ đến anh, thật vất vả mới rãnh rỗi, trong óc trong lòng, vẫn là ngập tràn bóng hình anh.
Hạ Tịch Quán không biết mình cần bao lâu để quên anh, nói chung không phải hiện tại, bây giờ cô nhớ đến anh, lòng của cô vẫn đau nhức như cũ, đau đến muốn co gập mình lại, tự mình liếm láp vét thương.
Lúc nãy là lần đầu tiên cô thấy bố anh, còn có mẹ kế của anh, cơ nghiệp khổng lồ kia của Lục thị, anh sẽ trở về kế thừa sao, anh sẽ về Đề Đô sao? Cô biết Đế Đô lưu trong trí nhớ anh là thống khổ, là bất thiện, lúc đó Lục Hàn Đình chính là quái vật trong mắt đám công tử nhà giàu Đề Đô đó, bệnh tâm thần, bọn họ không muốn dung nạp tiếp nhận anh, đều không phải là bạn anh.
Hạ Tịch Quán lại nghĩ tới mẹ ruột của Lục Hàn Đình – Liễu Anh Lạc, cô không có cơ hội ngắm nhìn dáng vẻ của Liễu Anh Lạc, ngắm nhìn vị tuyệt sắc phong thái, đệ nhất mỹ nhân Đề Đô này.
Hạ Tịch Quán có chút bận tâm, hiện tại thân thể anh thế nào, mắt ngủ còn có bệnh tâm lý, có chuyển biến tốt đẹp chút nào không, hay là luôn duy trì liên tục chuyển xấu? Hạ Tịch Quán trằn trọc, càng thêm ngủ không được, cô dứt khoát ngồi dậy, lại lật mở quyền y điển kia của mẹ lưu lại, muốn tìm thử có chút tin tức nào có liên quan đến bệnh tình Lục Hàn Đình không.
Thế nhưng cô thất vọng rồi, không có.
Lật tới trang cuối cùng lúc, hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán chợt run lên, chỉ thấy trên một trang cuối cùng viết cắm thuật thượng cổ, lấy độc trị độc, lấy máu luyện thuốc.
Hạ Tịch Quán dừng lại trang này, cô nhìn đi nhìn lại dòng chữ nhỏ đó.
Tối hôm qua Hạ Tịch Quán ngủ quá muộn, nên ngày hôm sau rời giường trễ, cô vệ sinh rửa mặt xong, liền vác túi xách ra cửa, đi ngắm nhìn thật kỹ Hải Thành này.
Thế nhưng thật bất hạnh, lúc cô đang đi giữa đường đã cảm thấy ánh mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng so với hai lần trước hoang mang bắt lực, lần này Hạ Tịch Quán đã lấy lại thong dong bình tĩnh, cô bước chân, đạp lên mảnh đất cô lớn lên, làn gió nhẹ êm ái của Hải Thành phát qua gò má cô, là mùi vị trong trí nhớ.
Lúc này ven đường có máy thanh niên đi qua, ánh mắt của bọn họ bị Hạ Tịch Quán hấp dẫn.
“Chúng mày nhìn kìa, con bé đó là người mù.” “Tao lần đầu tiên gặp qua được người mù xinh đẹp như vậy đấy.” Mấy gã thanh niên huýt sáo về phía Hạ Tịch Quán.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền cứng đờ, bởi vì họ thấy được người đàn ông vẫn đi theo sau lưng Hạ Tịch Quán kia, là Lục Hàn Đình.
Hôm nay Lục Hàn Đình mang áo sơ mi đen cùng quần tây được may thủ công, là phối hợp kinh điển của nam thần, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của anh rơi vào trên mặt đám loi choi kia, nhẹ nhàng nhìn lướt qua, hơi sương lạnh thấu xương khiến người ta tê cả da đầu.
Đám thanh niên muốn đùa giỡn Hạ Tịch Quán sợ đến co rụt lại, trên người Lục Hàn Đình tỏa ra khí thế lạnh lùng của những tinh anh trưởng thành, là loại người mà bọn họ căn bản không thể chống cự được.
Đám thanh niên co giò, nhanh chóng bỏ chạy, bọn họ đâu biết sau lưng cô gái mù xinh đẹp này luôn có người đàn ông như thế đi theo chứ.
Lục Hàn Đình nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh dừng mắt trên bóng người nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tịch Quán, hôm nay cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen thanh thuần theo làn gió thổi bay lên, vài sợi tóc lưu luyến quấn lên cần cổ mịn màng của cô, gió nồi lên, làm lộ đôi chân thon dài mềm mịn như ngó sen phía dưới chiếc váy, bộ dáng thanh thuần như có thể bóp ra nước, đúng là vẫy gọi mấy tên côn đồ kia đến cửa mà.