Chương : Làm Tướng Công Áp Trại Của Em
Lục Hàn Đình suy nghĩ một chút con người Tô Hi này, anh không mấy án tượng với Tô Hi, Tô gia là một trong bốn đại hào môn khiêm tốn nhất ở Hải Thành, mà cảm giác tồn tại của Tô Hi này cũng rất thấp, chỉ có lúc đầu khi Hạ Tịch Quán về Hải Thành anh ta mới xuất hiện, bây giờ nghĩ lại hơi có mấy phần thấy đầu không thấy đuôi, cảm giác cứ thần bí thế nào.
Lục Hàn Đình cảm giác mình nghiêm trọng bỏ sót người này, người này thật ra vẫn luôn tồn tại, hơn nữa trong toàn bộ sự kiện đều có tác dụng vô cùng quan trọng.
Lục Hàn Đình đưa cái bát sứ Thanh Hoa cho Hạ Tịch Quán: “Nghe nói em và Tô Hi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã?”
“Dạ, mẹ em rất thích Tô Hi, Tô Hi là học trò cuối cùng của mẹ em ấy.”
“Mẹ em?”
Tròng mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình hẹp đột nhiên lóe lên cái gì, anh dường như chưa từng hỏi qua chuyện mẹ cô, cô cũng không nhắc qua.
Hạ Tịch Quán muốn nói gì đó, nhưng lúc này thím Triệu đi đến, cười híp mắt nói: “Tiểu thư Quán Quán, nghe nói hôm nay cháu muốn ăn ìỳ, thím mới vừa xay một ít bột mì, giờ cán mì cho cháu nhé.”
“Thím Triệu…”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng khoác tay thím Triệu, ngượng ngùng chớp mát: “Không cần phiền toái như vậy đâu ạ, cháu đã mua mì rồi.”
Thím Triệu thương yêu sẵng giọng: “Loại mì đó sao ăn được, để thím tự tay cán mì cho cháu.”
Nói xong thím Triệu đem bột mì hảo hạng mớt vừa xay xong đồ xuống trong bát, sau đó cho thêm sữa bò trứng gà cùng chút ít nước, bắt đầu cán.
Rất nhanh thím Triệu giơ tay chém xuống, một đĩa mì thủ công đã nằm gọn trên đĩa.
Lục Hàn Đình ở một bên liếc mắt nhìn thím Triệu, nếu anh không nhìn lầm, thì thím Triệu không đơn giản chỉ là một đầu bếp nỗi tiếng, bà ta ắt hẳn là nữ đầu bếp mà dòng dõi quý tộc mời đến với mức lương rất cao.
“Wow thím Triệu , lâu như vậy không thấy, tay nghề thím thực sự là càng ngày càng giỏi lên, mỗi lần thím đều giúp cháu làm cơm, cháu cũng chẳng cần phải động tay động chân gì hết.”
Thím Triệu cán bột xong, động tác khéo léo lại điêu luyện điều chỉnh nước tương cho mì, mùi thơm của nước tương nòng lên bốn phía, chỉ mỗi nước tương thôi đã làm người ta muốn uống máy tô.
“Tiểu thư Quán Quán, thím cũng chẳng làm gì nhiều, mì này cũng là do cháu tự nấu mà.”
Hạ Tịch Quán nhìn chuyện mình cần làm, cô chỉ cần đun sôi nước, sau đó thả mì vào, mấy bước quan trọng thím Triệu đã làm hết, tô mì này mà là chính cô nấu sao? “Thím Triệu…”
Hạ Tịch Quán thấy ngài ngại.
Thím Triệu nhanh chóng trưng ra vẻ đáng thương: “Tiểu thư Quán Quán, cháu ngàn vạn lần đừng khách khí với mây bác mây thím, bên ngoài nhà cháu có một khu lâm viên lớn như vậy, quanh năm máy thím dì đều ăn cơm của cháu mà, nếu như chỉ chút ấy cũng không để cho bọn thím giúp cháu, vậy có phải cháu thấy chúng dì nhiều miệng quá, không muốn cho bọn dì ăn cơm nữa?”
Hạ Tịch Quán xua tay: “Không phải không phải mà, cháu không phải ý này…”
“Vậy thì được, tiểu thư Quán Quán, thím đi trước „ nhé.
Việc làm xong, thím Triệu liền nhanh chóng lui xuống, đây là tu dưỡng cơ bản nhất của đầu bếp nữ.
Nhưng thím Triệu đi ngang qua Lục Hàn Đình liền dừng một chút, dò hỏi: “Tiểu thư Quán Quán, vị này chính là?”
Đôi mắt Hạ Tịch Quán sáng trong nhìn người đàn ông, tròng mắt ánh lên, cất giọng ngọt ngào: “Anh ấy à, là chồng cháu ạ.”
Anh ấy à, là chồng cháu ạ.
Trong đuôi mắt hẹp dài Lục Hàn Đình tản ra vẻ lưu luyến mềm mại.
“Hóa ra là cô gia() à, cô gia, tiểu thư Quán Quán, thím lui xuống trước nhé.”
Thím Triệu xoay người rời đi.
() Cô gia: Là xưng hô của người hầu với chồng của tiểu thư.
Cô gia? Lục Hàn Đình vươn cánh tay rắn chắc, ôm chặt vòng eo nhỏ mềm của Hạ Tịch Quán, anh nhướng hàng mày kiếm: “Cô gia? Đại tiểu thư Quán Quán, anh sao lại có ảo giác ở rẻ nhà em vậy nhỉ”