Chương : Quãng Thời Gian Ngọt Ngào ()
Hạ Tịch Quán trực tiếp đẩy anh ngã nhào, hai tay nhỏ bé hướng cù lét trên người anh, khuôn mặt trắng nõn sáng rực chui vào cô anh.
Bàn tay to của Lục Hàn Đình nâng vòng eo mềm mại của cô lên, để cho cô ngồi thẳng, khiến cô nhìn anh, đôi mắt anh thâm thúy không thấy đáy, khiến người không rõ anh đang nghĩ gì, một lúc sau anh khàn khàn nói: “Quán Quán, đừng quậy, bệnh tình của anh không tốt lắm, cho dù anh không nói, em cũng có thể biết, anh không dám muốn em, cho nên em đừng đối tốt với anh như vậy, em theo anh sẽ không có bất kỳ tương lai nào.”
Đôi mắt Hạ Tịch Quán trong vắt rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh: “Vâng, em biết mà, Lục tiên sinh, em Sẽ cứu anh.”
“Em cứu không được đâu.”
Hạ Tịch Quán lắc đầu, môi đỏ mọng mềm mại cười với anh: “Em cứu được anh, nhưng, còn cần chờ vài ngày nữa, máy ngày nay anh tạm thời trước kiên nhẫn trước, em muốn ở cùng anh.”
Đây là tư tâm lớn nhất của cô rồi, cô biết hiện tại thân thể anh không tốt, thế nhưng cô không thẻ lập tức cứu anh, bởi vì, cô muốn ở cùng anh.
“Quán Quán…”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng cắt đứt anh: “Lục tiên sinh, sao bây giờ anh không có chút nhiệt tình nào với em vậy, trước đây anh không như thế, có phải cảm giác mới mẽ giữa chúng ta đã qua rồi hay không, anh cảm thấy em không mê người nữa rồi, cũng không muốn đùa giỡn lưu manh với em…”
Lục Hàn Đình nhanh chóng ngồi dậy, anh tựa lưng vào đầu giường, ôm cô trong lòng ngực mình, môi mỏng hôn lên khuôn mặt cô: “Lục phu nhân, anh đã bị em làm cho mê muội đến đầu váng mắt hoa, sao em không hiểu chút nào thế?”
Lục Hàn Đình cho rằng tối nay sẽ không ngủ được, nhưng anh cùng Hạ Tịch Quán náo loạn đã lâu, lúc đêm khuya kéo cô vào lòng ngực, bắt tri bất giác cơn buồn ngủ kéo tới, anh lại ngủ thiếp đi.
Lục Hàn Đình lại mơ thấy một giấc mộng, hơn nữa còn là mộng xuân.
Anh mơ thấy cô gái trong ngực mở mắt ra, sau đó lại bò lên người anh.
Loại cảm giác này tới quá chân thực, hơn nữa lại rất mạnh mẽ, Lục Hàn Đình đột nhiên mở mắt ra, anh đã ngủ năm, sáu tiếng rồi, tinh lực vô cùng dư thừa, bây giờ đã là sáng sớm, tia nắng vàng xuyên xuyên qua lớp cửa sổ chậm rãi chiếu đến, một phòng ấm áp kiều diễm.
Cô gái trên người cứ như vậy mạnh mẽ xông vào tầm mắt anh, thì ra không phải là mơ, Hạ Tịch Quán thực sự tỉnh, vẫn còn đang trên người anh.
Mái tóc đen thanh thuần như tơ lụa rối tung, một phần tóc vén sau tai, lộ ra vành tai trắng ngần, trên người cô mang váy ngủ hai dây, nhìn như là màu hồng nude, tôn lên nước da tựa tuyết của cô.
Tất cả ý thức Lục Hàn Đình đều trở về đại não, kích thích con ngươi anh chợt co rút, anh giơ tay che viền mắt đỏ thắm, ai có thể ngờ được một nhân vật quyền quý hô mưa gọi gió ở Hải Thành vậy mà… lại ngay lúc vợ mình cưỡi lên trên mà tỉnh lại.
“Quán Quán.” Anh lăn lăn cổ họng, trong cổ họng hệt như than lửa thiêu đốt, giọng nói hoàn toàn khản đặc.
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán dâng đầy hơi nước, khuôn mặt nhỏ xinh trên còn đọng vài giọt nước mắt, thấy anh tỉnh lại, cô lúc này mới uất ức nói: “Lục tiên sinh, em đau quá…”
Lục Hàn Đình đưa tay kéo cô qua, anh khàn giọng hung hăng nói: “Đến tột cùng em có biết mình đang làm gì không?”
“Biết chứ, em “làm” anh!”
Lục Hàn Đình nhắm hai mắt, tất cả tự chủ trong nháy mắt tan rã, quai hàm anh tuần căng chặt, ánh mắt âm trầằm nóng bỏng nhìn chằm chằm cô: “Đây là em tự tìm!”
Anh lật cả người, đè cô xuống…