Chương : Hạ Tịch Quán Sống Lại
Viện trưởng Lý Văn Thanh nói: “Lúc nãy hộp gắm vừa mở ra ông đã ngửi được một mùi thảo dược, nhưng là thảo dược gì, ông không phân biệt được, nhưng mùi này vừa ngửi cũng làm cho người ta cảm thấy lòng yên mà trí óc lại bừng sáng, vật mà sư phụ ông lưu lại nhất định là vật hiếm có ở thế gian, Quán Quán, bây giờ tâm mạch cháu đã gãy, chi bằng dùng thử viên thuốc này đi!”
Hạ Tịch Quán cũng giống với viện trưởng Lý Văn Thanh, cũng không ngửi ra viên thuốc này đến tột cùng dùng thảo dược gì, đây đại khái là vật trân quý hiếm thấy mà ngay cả sách sử y học không ghi lại, có lẽ có thể cứu cô một mạng.
“Tiểu thư Quán Quán, mau mau uống viên thuốc này đi!” Thím Triệu nhịn không được thúc giục.
Hạ Tịch Quán giơ tay lên đặt viên thuốc vào miệng.
Rất nhanh, hai mắt Hạ Tịch Quán nhắm lại, ngã phịch xuống.
Thím Triệu cả kinh: “Tiểu thư Quán Quán!”
Viện trưởng Lý Văn Thanh nhanh chóng ôm Hạ Tịch Quán đặt trên ghế mây, sau đó xem mạch cho cô, trong mạch đập Hạ Tịch Quán đã không có bắt kỳ dấu hiệu sống nào.
Cô… chết rồi?
Viện trưởng Lý Văn Thanh chắn động, lui về phía sau hai bước, ông giật mình mù mịt nói: “Tại sao có thể như vậy, sao lại như vậy được?”
“Tiểu thư Quán Quán!” Thím Triệu đưa ngón tay ra đặt dưới mũi Hạ Tịch Quán, nơi đó thật sự không còn hơi thở.
Thím Triệu lập tức ngồi phịch trên mặt đất, thím ấy không thẻ tin được tiểu thư Quán Quán lại cứ vậy mà đi.
Không!
“Viện trưởng, ông mau cứu tiểu thư Quán Quán đi, tiểu thư Quán Quán sẽ không chết dễ dàng như vậy, con bé nhất định còn có thể cứu được!” Thím Triệu cầu xin nhìn về phía viện trưởng Lý Văn Thanh.
Viện trưởng Lý Văn Thanh không đủ sức xoay chuyển cả đất trời, ông bi thương lắc đầu.
Lúc này thím Triệu đột nhiên cả kinh kêu lên: “Viện trưởng, ông mau nhìn kìa!”
Viện trưởng Lý Văn Thanh nhanh chóng ngắng đầu, ông thấy được hình ảnh rung động nhất trong đời này.
Hạ Tịch Quán còn nằm trên ghế mây, thế nhưng khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô đã từ từ khôi phục huyết sắc, thân thẻ lạnh như băng cũng khôi phục hơi ấm, dưới cánh mũi còn có hơi thở nông yếu, cô quay về từ cõi chết, hồi sinh trở lại!
Không chỉ như thế, cả người cô trong nháy mát giống như viên minh châu phủi sạch bụi trần, da thịt vốn tựa tuyết giờ khắc này lại tản ra tiên khí bồng bềnh những hạt bụi nhỏ linh động, dung nhan của cô hút hồn không gì sánh được, tuyệt sắc phong hoa.
“Viện… viện trưởng, ông mau nhìn, đây là cái gì?”
Thím Triệu kinh ngạc nói.
Hạ Tịch Quán như là đang an tĩnh ngủ, nhưng phía dưới bên phải xương cánh bướm từ từ nồi lên một đóa hoa tươi đẹp, hoa yêu dã mà thần bí, trông vô cùng câu hồn đoạt phách.
Viện trưởng Lý Văn Thanh liền lùi lại hai bước, ông gặp qua loại hoa này, dưới phiến xương của sư phụ ông – Lâm Thủy Dao cũng có một đóa hoa như vậy, ông đã từng lật xem sách sử, hoa này được sách thượng cổ ghi lại, chính là hoa Đề Nữ.
Viện trưởng Lý Văn Thanh hoảng sợ nhìn Hạ Tịch Quán, dường như ông chưa từng biết đến cô vậy, cô…
cô rốt cuộc là ai?
Lục Hàn Đình cảm giác mình đã mơ một giấc mộng rất dài, anh chậm rãi mở mắt ra, nơi này anh rất quen thuộc, anh đã về U Lan Uyễn, nằm trong phòng ngủ của mình.
Anh ngồi dậy, cố gắng nhớ lại lúc nãy đã mơ thấy gì, nhưng anh không thể nhớ ra gì cả.
“A Đình, cháu tỉnh rồi, thân thể thế nào?”
Lục Hàn Đình nghiêng mắt, lão phu nhân tới, anh chạm vào đôi mắt yêu thương lo lắng của bà nội.
“Bà nội, cháu rất khỏe, hiện tại thấy tinh thần vô cùng sáng láng.”
Lão phu nhân gật đầu, thát thần lẫm bẩm nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”
“Bà nội, bà làm sao vậy?” Lục Hàn Đình nhận ra đôi mắt bà khác lạ, vì viền mắt bà đỏ lên, dường như bà mới khóc.
Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, mặt lão phu nhân mơ hồ không rõ, nhưng bước chân bà tập tễnh, lại trĩu nặng thêm vẻ già nua, bà tiến lên, đưa tay ôm lấy Lục Hàn Đình: “A Đình, ôm một cái, nếu con bé vẫn còn ở đây, con bé nhất định sẽ ôm cháu thật chặt.”
Lục Hàn Đình không rõ: “Nội à, con bé là ai?”
Lão phu nhân lắc đầu, lập tức đã ươn ướt viền mắt: “Bố cháu tới, A Đình, chúng ta phải về Đề Đô rồi.”