Chương : Quản Tốt Vợ Bồ Đi
Lệ Yên Nhiên cát điện thoại, trong một lúc cô ta cũng không hiểu rõ được tâm tư Lục Hàn Đình, cuối cùng anh có cảm thấy hứng thú với Hạ Tịch Quán hay là không?
Nếu như cảm thấy hứng thú, sao anh không đến?
Lệ Yên Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông có thân phận quyền thế như Lục Hàn Đình vậy, kiểu phụ nữ gì chưa thấy qua, xinh xấu gầy mập, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu cám dỗ, anh cũng không phải một kẻ nông cạn, sẽ bị một khuôn mặt đẹp của cô gái nào quyến rũ, chắc là anh không có suy nghĩ gì với Hạ Tịch Quán.
Lệ Yên Nhiên cũng tự mình chưa từng đặt đứa con gái có xuất thân như Hạ Tịch Quán vào mắt, thật sự xem cô thành đối thủ của mình, cô còn chưa xứng.
Vừa nghĩ như thế, cả người Lệ Yên Nhiên đều thả lỏng.
Nhưng màn kịch này cô ta vẫn muốn đích thân đi xem, cô ta thật sự tò mò gương mặt đó của Hạ Tịch Quán dưới mạng che mặt đến tột cùng xấu đến trình độ nào.
Bây giờ Lục Hàn Đình đang ở trong bệnh viện, bởi vì Lục lão phu nhân đột nhiên bát tỉnh, phải khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng trong hành lang, khuôn mặt tinh xảo tuấn tú phủ đầy hơi sương lạnh ngắt, anh liếc Liễu Chiêu Đệ: “Bà nội sao lại bất tỉnh?”
Mấy năm nay Liễu Chiêu Đệ được chăm sóc khá tốt, thoáng nhìn trông như thiếu phụ chỉ hơn ba mươi tuổi, trên người bà mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp kinh người lúc còn trẻ.
Bà nhìn vẻ mặt Lục Hàn Đình nói: “Hàn Đình, chuyện này con cũng không nên trách dì, khẩu vị của bà con cũng biết, cái gì cũng không nuốt trôi, dì đã mỗi ngày tận tâm hết lòng chăm sóc bà nội, nhưng… tuổi tác bà con dù sao cũng lớn rồi, con cũng phải chuẩn bị tâm lý đi, nếu bà nội qua đời…”
Lục Hàn Đình kéo tay Liễu Liễu Chiêu Đệ, giọng rét lạnh âm u gẳn từng chữ: “Tốt nhát bà ăn nói cẩn thận cho tôi!”
Nói xong anh đầy Liễu Chiêu Đệ ra.
Liễu Chiêu Đệ không đứng vững, chật vật lảo đảo hai bước về sau, súyt nữa té ngã, nhưng lúc này vươn tới cánh tay rắn chắc, giữ vững eo bà, giúp bà đứng thẳng.
Liễu Chiêu Đệ ngắng đầu, trong hai mắt nhanh chóng lộ ra sâu đậm ái mộ cùng vui mừng: “Tư Tước, anh về rồi?
Đã nhiều năm, Lục Tử Tiễn cũng đã lớn như vậy, nhưng tình yêu cuồng nhiệt của Liễu Chiêu Đệ với Lục Tư Tước không phai đi nửa phần, vẫn sâu đậm như thuở thiếu thời xưa cũ kia.
Lục Tư Tước mới từ nước ngoài trở về, trên người mang chiếc áo khoác dài mỏng màu đen, quản gia tư nhân Tống Minh của ông đứng phía sau, trong tay cung kính mang theo chiếc túi xách màu đen.
Lục Tư Tước trên người nhuộm vẻ gió bụi mệt mỏi, nhưng đây đối với người đàn ông năm mươi tuổi luôn đứng trên đỉnh cao, chỉ là càng bình thiêm vài phần thâm trầm cùng uy nghi, ông ổn định Liễu Liễu Chiêu Đệ xong liền buông tay ra, ánh mắt nhìn sang Lục Hàn Đình: “A Đình, bà ấy dù sao cũng là dì ruột của con.”
Lục Hàn Đình nhìn về phía Lục Tư Tước, khóe môi cong lên vòng cung chọc: “Bố không thấy chị em chung chồng buồn nôn, nhưng con lại bị người dì ruột này làm buồn nôn.”
Nhắc tới đề tài này, Liễu Chiêu Đệ liền cứng đờ.
Lục Tư Tước lại nhàn nhạt, trong mắt không có bắt kỳ sóng lớn, ông liếc mắt Liễu Chiêu Đệ: “Em trở về trước đi.”
Lục Tư Tước mới từ nước ngoài trở về, trên người mang chiếc áo khoác dài mỏng màu đen, quản gia tư nhân Tống Minh của ông đứng phía sau, trong tay cung kính mang theo chiếc túi xách màu đen.
Lục Tư Tước trên người nhuộm vẻ gió bụi mệt mỏi, nhưng đây đối với người đàn ông năm mươi tui luôn đứng trên đỉnh cao, chỉ là càng bình thiêm vài phần thâm trầm cùng uy nghi, ông ổn định Liễu Liễu Chiêu Đệ xong liền buông tay ra, ánh mắt nhìn sang Lục Hàn Đình: “A Đình, bà ấy dù sao cũng là dì ruột của con.”
Lục Hàn Đình nhìn về phía Lục Tư Tước, khóe môi cong lên vòng cung chọc: “Bố không thấy chị em chung chồng buồn nôn, nhưng con lại bị người dì ruột này làm buồn nôn.”
Nhắc tới đề tài này, Liễu Chiêu Đệ liền cứng đờ.
Lục Tư Tước lại nhàn nhạt, trong mắt không có bắt kỳ sóng lớn, ông liếc mắt Liễu Chiêu Đệ: “Em trở về trước đi.”