Chương : Ngay Trước Mặt Mọi Người Hạ Tịch Quán Tháo Mạng Che Mặt
“Con nhỏ Hạ gia xấu xí kia, cô đã gấp gáp muốn chết như vậy, tôi đây không thể làm gì khác hơn là thành toàn cô, tôi liền tới tháo mạng che mặt cô ngay đây!”
Tôn Tiến xắn tay áo định tiến lên.
“Chờ một chút!” Hạ Tịch Quán đột nhiên hô ngừng.
Lần này đám bạn thân công tử kia của Tôn Tiến nhao nhao chê cười nói.
“Hạ Tịch Quán, cuối cùng cô cũng sợ rồi à”
“Hóa ra lúc nãy đều là giả bộ, cô diễn y như thật ấy nhỉ?”
“Nếu không cô nhận lỗi với Tôn thiếu đi, xem cậu ấy có thể cho cô chút mặt mũi không?”
Đôi đồng tử sáng trong của Hạ Tịch Quán nhìn thoáng qua những người đó, sau đó rơi vào trên mặt Tôn Tiến: “Ý của tôi là, anh bảo tôi tháo mạng che mặt, tôi liền tôi tháo mạng che mặt, như vậy chẳng phải là rất không thú vị sao, như vậy đi, chúng ta cược đi, nếu như tôi tháo mạng che mặt xuống, tôi không phải là cô gái xấu xí, vậy các anh… phải đãi tất cả sinh viên Đại học A chúng tôi bữa sáng, bữa sáng một năm của chúng tôi các anh phải chỉ hầu bao!”
Đề nghị này nhanh chóng chiếm được phụ họa mạnh mẽ của đám sinh viên Đại học A.
“Được đấy, Tôn Tiến, anh dám cược không?”
“Bao chúng tôi bữa sáng một năm, còn phải là đồ cao cấp! Các anh có dám hay không?”
Tôn Tiến cùng đám công tử kia liếc mắt nhau, cũng bị thái độ phách lối này của Hạ Tịch Quán làm tức giận, một ả xấu xí cũng dám cược với bọn họ, thực sự là muốn chết sớm!
Tôn Tiến gật đầu: “Được, chúng tôi đáp ứng mấy người! Hạ Tịch Quán, cô đừng có tỏ cái vẻ huyền bí ấy nữa, chơi trò tâm lý với chúng tôi, giò tôi tháo mạng che mặt cô xuống ngay đây, nhìn xem cô tàn đời thế nào!”
Tôn Tiến đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán, giơ tay định tháo mạng che trên mặt cô.
Hạ Tịch Quán không hề động, nhưng cô mở miệng: “Chờ một chút.”
“Thế nào? Hiện tại rốt cuộc cũng biết sợ?”
Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Anh nhớ kỹ cá cược của chúng ta là được, cái mạng này tự tôi tháo, anh thu tay lại đi.”
Tôn Tiến: “…”
Hạ Tịch Quán giơ bàn tay nhỏ bé lên, chậm rãi tháo mạng che của mình.
Tất cả mọi người đều nín thở đợi giờ khắc này, vô số con mắt đồng loạt rơi trên đôi tay nhỏ bé của cô, muốn thấy rõ dung nhan cô.
Lệ Yên Nhiên vẫn rất bình tĩnh đứng ở trong đám người, cô ta không định tham gia, chỉ muốn làm người vây xem, hiện tại tim cô ta đập cũng đột nhiên đập mạnh, chăm chú nhìn Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng tháo xuống mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc chỉ to chừng bàn tay.
Hít.
Toàn bộ người ở cổng trường đều hít vào, mọi người khiếp sợ nhìn gương mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán, trong chốc lát đều quên hô háp.
Nên miêu tả vẻ đẹp ấy sao đây nhỉ, đôi chân mày lá liễu tinh xảo, phía dưới nạm đôi đồng tử trong vắt sáng rực, cánh mũi nhỏ thanh tú tựa ngọc, đôi môi củ ấu đỏ bừng, ngũ quan vô cùng tinh xảo, mỗi một bộ phận đều như nét bút người họa sỉ tỉ mỉ vẽ lên, gom góp trên trên khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay, tạo nên vẻ tuyệt lệ không gì sánh bằng.
Da thịt trắng tựa tuyết, lại mềm mịn như da em bé, bởi vì quá mức xinh đẹp lại sinh ra một loại cảm giác cấm ky, khiến người ta cảm tháy liếc nhìn cô nhiều một chút đã là mạo phạm, khinh nhờn.
Hạ Tịch Quán vốn mang một thân tiên khí, hiện tại cộng thêm gương mặt tuyệt sắc này, đã kích thích đồng tử những người này chợt co rút.
“Quá đẹp!”
“Chính xác là tiểu tiên nữ mài!”
Vương Thông nhìn đến ngây người, anh ta là người phản ứng đầu tiên.
“Tịch Quán, thật là cậu sao, trước giờ tớ chưa từng gặp qua cô gái xinh đẹp như cậu!”
“Trời ạ, Đại học A chúng ta có phải đổi vận rồi không, đây chính là hoa khôi tiểu tiên nữ của Đại học A chúng ta đót”