Chương : Đừng Tự Mình Đa Tình
Giọng điệu anh mỏng lạnh mỉa mai, từng câu từng chữ như là châu ngọc, nện xuống khiến khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán tái nhợt, anh vậy mà nghĩ cô như thế sao?
Anh là người trời sinh có tính cảnh giác cao, bên người vẫn không thiếu cám dỗ, mà hành động của cô vào lại vừa khớp hóa thành có tình trong mắt anh.
Anh thấy cô là cố ý câu dẫn anh, không khác gì đám phụ nữ bên ngoài đó, thậm chí cô còn có tâm cơ hơn so với bọn họ, càng am hiểu thủ đoạn đùa giỡn?
Anh, quả nhiên không yêu cô nữa rồi.
Trong lòng Hạ Tịch Quán nhói đau, hệt như bị kim đâm: “Tôi không có, đây là lần cuối cùng tôi giải thích, mặc kệ anh tin hay không tin, anh bây giờ buông tôi ra, tôi lập tức rời khỏi phòng anh.”
Hạ Tịch Quán muốn đứng dậy.
Nhưng Lục Hàn Đình dùng mấy cây ngón tay thon dài giữ lại cỗ tay trắng mảnh khảnh của cô, dễ dàng khống chế cô lại: “Hiện tại lại muốn giở trò gì, cô trăm phương ngàn kế câu dẫn tôi, hiện tại lên giường tôi rồi lại muốn bỏ đi, chẳng lẽ lại muốn chơi lạt mềm buộc chặt?”
Đôi mắt đen láy của Hạ Tịch Quán tức giận nhìn anh chằm chằm, vài lọn tóc quấn quanh trên cần cổ trắng như tuyết, lại đặc biệt mang vẻ hoạt sắc sinh hương: “Anh nói tôi muốn câu dẫn anh vậy thì cho là thế đi, nhưng bây giờ tôi không muốn câu dẫn anh, được chưa?”
Lục Hàn Đình nhanh chóng chau hàng mày kiếm anh khí: “Cô nói cái gì, chơi tôi, hả?”
“Câu dẫn hay không phải câu dẫn anh, đó là chuyện của tôi, phải xem tâm trạng tôi, hiện tại tôi không muốn câu dẫn anh, anh tức giận như vậy làm cái gì?”
Nói xong Hạ Tịch Quán cũng cảm giác được thân thể của anh biến hóa, cách chất vải mỏng như thế, nhiệt độ cơ thể anh như lửa đốt, bắp thịt từng khối căng cứng, giống như đá vậy.
Cô đã không phải là thiếu nữ, hai người ở nông thôn đã cùng nhau triền miền sớm tối, Hạ Tịch Quán đương nhiên biết bây giờ anh muốn làm gì.
“Lục tổng, xem ra anh rất thích phụ nữ chủ động bò lên trên giường mình, anh đối với từng người phụ nữ bò lên giường mình đều nhiệt tình như vậy sao? Vậy anh mau thả tôi ra, làm sao tôi biết anh có sạch hay không?”
Hai người xa nhau ba tháng, đối với anh mà nói, cô chỉ là ả đàn bà leo lên giường mình, vậy mà cơ thể anh lại phản ứng lớn như vậy, cô có lý do hợp lý để nghi ngờ ba tháng này anh có làm chuyện bậy bạ hay không.
Ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, môi mỏng trực tiếp mím thành đường thẳng không vui, cô vậy mà nghi ngờ anh không không sạch sẽ, mắng ngược lại anh bản.
Cô nói cái rắm gì thế, ba tháng này anh phải đi chữa bệnh sinh lý đấy, trước khi gặp được cô, anh chính là tên bắt lực.
Anh cũng không biết não mình bị úng hay gì, biết rõ động cơ cô bất lương muốn câu dẫn anh, anh vẫn ngoan ngoãn mắc câu.
“Hay là nói, đàn bà muốn leo lên giường anh dù rất nhiều, nhưng anh… lại chỉ có cảm giác với tôi?” Đôi mắt Hạ Tịch Quán lóe sáng nhìn anh.
Lục Hàn Đình đột nhiên thả cổ tay mảnh khảnh của cô ra: “Đừng tự mình đa tình, trong chăn có người phụ nữ thơm tho, gã đàn ông nào lại không có phản ứng, mau leo xuống giường tôi, sau đó cút ra ngoài!”
Hy vọng nơi đáy mắt Hạ Tịch Quán lập tức bị dập tắt, lúc ở Hải Thành, lần đầu tiên họ gặp nhau anh liền thích cô, nhưng bây giờ anh đối với cô chỉ là tràn đầy chán ghét.
“Tôi sẽ không cút(”)! Tôi đi ngay giờ đây!”
() Cút còn nghĩa khác là lăn.
Hạ Tịch Quán dùng cả tay chân leo xuống giường, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Cô đi rồi.
Lục Hàn Đình nằm xuống, ép buộc chính mình ngủ, thế nhưng trên gối, trên chăn, tất cả đều là mùi thơm cơ thể trong veo của thiếu nữ trên người cô.
Lục Hàn Đình giơ tay lên, che khóe mắt đỏ thắm của mình, sau đó anh đứng dậy, xối nước lạnh dập lửa.