Chương : Chính Thức Mở Màn
Trận Đấu Lòng bàn tay anh nhích từng li đến gần môi cô, chớp mắt sẽ chạm đến, bỗng mẹ Ngô thình lình đi đến: “Thiếu gia, cậu ăn cơm tối chưa?”
Ngón tay Lục Hàn Đình cứng đờ, nhanh chóng thu về, anh đưa tay đút vào trong túi quần, sắc mặt như thường nói: “Ăn ở công ty rồi.”
“Hôm nay Quán Quán và lão phu nhân bọc chút bánh sủi cảo, thiếu gia, tôi luộc chút bánh sủi cảo cho cậu nếm thử nhé, ăn thử có ngon hay không.”
Lục Hàn Đình quay đầu nhìn về phía mẹ Ngô: “Bọn họ bọc bánh sủi cảo?”
“Đúng vậy thiếu gia, tôi sẽ luộc nóng cho cậu ngay đây.” Mẹ Ngô thấy Lục Hàn Đình hứng thú, nhanh chóng lanh lẹ đi xuống lầu luộc bánh.
Trong phòng ăn, mẹ Ngô bưng bánh sủi cảo đã luộc xong đến trước mặt Lục Hàn Đình: “Thiếu gia, bánh sủi cảo luộc xong rồi này.”
Lục Hàn Đình nhìn một chút, mày kiếm anh khí nhanh chóng nhíu lại, thím Ngô luộc sáu cái bánh, ba cái oai oai xiên xẹo, xấu như sâu lông, còn ba lại được gói rất đẹp, nhưng lại gói thành… hình con heo nhỏ, còn dán trên bánh hai vành tai to và mũi heo trông rất sống động, tay nghề khéo léo đến mức cứ như cái bánh đang mắng anh là con heo nhỏ.
Mẹ Ngô che miệng cười nói: “Thiếu gia, lão phu nhân sống hơn nửa đời người rồi, tôi ở cùng lão phu nhân từ lúc bà còn là thiên kim đại tiểu thư biến thành đương gia chủ mẫu của Lục gia, cùng trải qua máy chục năm trời, cho tới nay lão phu nhân chưa từng gói sủi cảo đâu, hôm nay lúc Quán Quán kéo lão phu nhân gói bánh sủi cảo lão phu nhân còn rất vui vẻ đó.
Đương nhiên, mấy cái bánh xấu xí như sâu lông này là do lão phu nhân gói đấy.”
“Còn ba cái đẹp này là Quán Quán làm, Quán Quán khéo tay, gói bánh sủi cảo rất đẹp.”
Lục Hàn Đình cong môi: “Cô ấy gói đẹp thế sao lại gói tặng tôi con heo vậy?”
“Quán Quán nói… nói thiếu gia dễ thương như con heo nhỏ!”
…” Cô là đang mắng anh chứ gì?
Lục Hàn Đình dùng đũa gắp bánh sủi cảo hình con heo nhỏ đặt ở trong miệng, vị anh ăn là vị tôm, mùi vị thơm ngon lan trong cổ họng.
“Thiếu gia, ăn ngon chứ!?” Mẹ Ngô cười hỏi.
Lục Hàn Đình ăn một cái, sau đó gật đầu: SUP”
Ăn rất ngon.
Đây là bánh sủi cảo ngon nhất mà anh từng ăn.
Trận bóng rổ chính thức mở màn vào hôm nay, sinh viên tứ phương từ các trường đại học Đế Đô từ sáng sớm đã đến quảng trường, các tuyển thủ chơi bóng đã thay xong đồng phục của đội, tất cả mọi người phất cờ hò reo cho trường, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Thầy Ngô lại gặp bạn học cũ của mình, cũng chính là phó giáo sư Chu Đại học T, phó giáo sư Chu nói: “Chao ôi lão Ngô, nhiều ngày không gặp, tóc của ông sao lại mỏng hơn thế này, chẳng lẽ do dạo gần đây áp lực quá?”
Các hiệu trưởng trường khác thân thiết với phó giáo sư Chu, mọi người rồi rít nói.
“Lão Ngô, ông vạn lần đừng áp lực, nghĩ thoáng một chút, dù sao đều là hạng Nhì vạn năm, lần này cũng không ngoại lệ.”
“Lão Ngô, ông vẫn nên lo lắng cuộc thi liên hợp sắp tới đi!
Không đúng, cái đó thì ông càng không cần phải lo lắng chứ, dù sao cũng đứng nhất mà, đứng nhất đếm ngược ấy, vị trí này là của nhà ông rồi, ai cũng đoạt không được ha ha ha.”
Thầy Ngô đã quen, lần nào đám hiệu trưởng bám đuôi phó giáo sư Chu cũng tới cười nhạo ông, ông lạnh lùng phát tay áo, ưỡn ngực hùng hồn nói: “Các ông cứ chờ đấy mà xem, lần này chúng tôi chắc chắn sẽ giành giải Nhất!”
“Lão Ngô, mau tỉnh lại đi! Đây là ban ngày, đừng có nằm mộng!” Không ai tin ông, lại chê cười ông một phen.
Thầy Ngô cáu đến sắp bùng nổ.
Lúc này tất cả đấu thủ đã vào sân, bên tai bạo phát từng đợt thét chói tai.