Chương : Đại Học A Lên Sân Khấu
Lệ Yên Nhiên được rất nhiều người vây quanh.
“Yên Nhiên, mau nhìn kìa, Đại học A ra sân kìal”
“Bài “Baby” này của chúng ta đã đốt cháy toàn trường, không ai có thể xuất sắc hơn chúng ta, chúng ta chờ xem kịch vui của Đại học A thôi.”
“Đội cổ động viên Đại học A chắc chắn là đội nhảy kém nhất.”
“Đại học A cực kỳ có nhân khí, hiện tại tất cả mọi người đang chờ Đại học A đại ra sân, đương nhiên nguyên nhân chính là…
chê cười các cô.”
Lệ Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, cô ta mong đợi nhất chính là Hạ Tịch Quán của Đại học A ra sân, Hạ Tịch Quán lên sân khấu nhất định sẽ mắt mặt, càng thêm làm nỗi bật cô ta, lần này cô ta muốn cho Lục Hàn Đình nhìn thật kỹ đến tột cùng ai mới là nữ hoàng của các loài hoa.
“Yên Nhiên, dùng khăn mặt lau mồ hôi này.”
“Yên Nhiên, uống miếng nước đi.”
Lệ Yên Nhiên vui vẻ nói cảm ơn mọi người, cô ta nhìn về hướng Lục Hàn Đình trên khán đài, cô ta không cách nào dời mắt khỏi anh.
“Mau nhìn, Đại học A ra sân rồi kìa!”
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ngước mắt, Hạ Tịch Quán dẫn theo đội cổ động Đại học A chính thức ra sân.
Lần này đồng phục của đội cỗ động Đại học A là áo thun trắng, phía dưới là váy xếp ly đen ngắn, thiết kế rất đơn giản, nhưng kiểu dáng đơn giản này lại tôn lên vẻ trẻ trung, các cô gái đặc biệt thanh thuần động lòng người, các cô thắt tóc đuôi ngựa thật cao. Áo thun trắng, váy ngắn đen, vòng eo thon chạm vào liền chảy nước kia như ẩn như hiện, trong thanh thuần lộ ra vẻ quyến rũ cám dỗ.
Con ngươi Lệ Yên Nhiên co rút mạnh, lần này nữ sinh các trường tranh nhau đọ sắc, ai cũng không muốn đội mình lạc hậu, nên đồng phục của đội cổ động viên luôn chọn màu sắc tươi sáng rực rỡ, nhưng chỉ mỗi mình Đại học A lại lựa chọn nhất màu đen trắng đơn giản, vừa vào sân giống như là làn gió mát thổi qua, rửa mắt tất cả mọi người.
Lúc này bên tai Lệ Yên Nhiên vang lên tiếng nghị luận của mọi người, “Wow, lần này sao Đại học A xinh thế nhỉ?”
“Các cậu mau nhìn Hạ Tịch Quán ở trung tâm kìa, Hạ Tịch Quán kia chính là hoa khôi Đại học A đó, nghe nói chỉ một đêm cô ấy đã vượt lên top bảng hoa khôi.”
“Hạ hoa khôi kia đẹp thật đó, khí chất như tiên vậy, như một tiểu tiên nữ ấy.”
“Đâu chỉ là giống chứ, tớ thấy cô ấy chính là tiểu tiên nữ.”
Lệ Yên Nhiên nhìn Hạ Tịch Quán ở trung tâm, đây là lần đầu tiên cô công khai tháo mạng che mặt xuống duối mắt công chúng, cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay đều lộ ra, dáng người thiếu nữ phát dục rất tốt, đường cong lả lướt, điều đặc biệt nhát trên người cô vẫn là khí chất xuất trần tựa tiên nhân kia.
Hạ Tịch Quán vừa ra sân, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm chú ý toàn trường.
Lệ Yên Nhiên tức giận bắm ngón tay vào lòng bàn tay, lúc này đội viên Khương Hân nhỏ giọng nói: “Yên Nhiên, lần này Đại học A bị gì thế, sau lưng các cô ta có phải có cao nhân nào chỉ điểm không nhỉ?”
“Đừng nóng vội, xem thử bọn họ nhảy có ra cái trò gì không đã.” Lệ Yên Nhiên cười lạnh một tiếng, tuy lần này nhan sắc Đại học A lên hương, nhưng nhảy không đẹp, thì vẫn thua họ thôi.
“Đúng vậy, mọi người đều biết bọn họ chẳng biết nhảy nhót gì, tớ cũng không tin bọn họ nhảy múa còn có thể vượt qua chúng ta!” Khương Hân tràn đây tự tin nói.
Lúc này tiếng nhạc vang lên, là một bài hát rất trong veo “Honey”.
Trên sân đám Phạm Điềm đã căng thẳng đến mồ hôi chảy đầy tay, các cô hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tốt chính mình.
Hạ Tịch Quán tự nhiên thoải mái đứng ở chính giữa, không có chút nào khẩn trương luống cuống, đôi mắt trong vắt đen láy ấy của cô óng ánh sóng nước, lúc tiếng nhạc vang lên, cô dẫn mọi người bắt đầu chuyển động tay chân.
Diệp Linh biên đạo bài “Honey” này rất đơn giản, tay trái để lên ngực, tay phải vẽ từng vòng… Động tác chính đại khái là như vậy, độ khó so với vũ đạo nóng bỏng kia của Lệ Yên Nhiên hệt như một trên trời, một dưới đất.