Chương : Cho Tôi Cơ Hội Làm Bạn Với Em
Lục Tử Tiễn thần sắc thay đổi liên tục, Hạ Tịch Quán nhanh chóng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Quán Quán, tôi từng nghe qua tên mẹ em.” Lục Tử Tiễn nói thật với cô.
“Vậy sao? Thật vậy chăng?” Hạ Tịch Quán mừng rỡ.
“Là thật, nhưng tôi cũng chỉ là nghe nói, em cho tôi một chút thời gian, có một số việc tôi cần điều tra rõ ràng, đến lúc đó tôi sẽ nói cho em biết.”
Lục Tử Tiễn bây giờ không có cách nào nói cho cô biết, sợ cô trong nhất thời không tiếp thụ nồi, anh không muốn hù cô, hơn nữa chuyện này anh cần phải đi tra, theo đạo lý mà nói Lâm Thủy Dao và Lục gia là đồng thời xuất hiện, vậy không khó biết để biết hành tung của Lâm Thủy Dao ở Đề Đô.
Hạ Tịch Quán tin tưởng Lục Tử Tiễn, cô dùng sức gật đầu: “À, được thôi.”
“Quán Quán, giờ khuya lắm rồi, tôi đưa em về nhà nhé, bây giờ em đang ở đâu?”
“Tôi ở tại… Tây Uyễn…”
Nghe được cái tên “Tây Uyễn” này, Lục Tử Tiễn nhanh chóng cứng đờ, anh đương nhiên biết Tây Uyễn là bất động sản dưới danh Lục Hàn Đình, sau khi trở về từ Hải Thành, anh ta đều ở tại Tây Uyễn.
“Quán Quán, em và Lục Hàn Đình hợp lại rồi?” Lục Tử Tiễn hỏi.
Hạ Tịch Quán lắc lắc đầu nhỏ: “Không có, tôi và anh ấy mới gặp nhau không lâu, hơn nữa chúng tôi chung đụng không vui, tôi chỉ là tạm thời ở Tây Uyễn vài ngày, bà nội bệnh rất nặng, tôi ở đấy chữa bệnh cho bà nội, hiện tại tôi là con gái của Hạ gia, tôi luôn ở Hạ gia.”
“Đã biết, vậy lên xe thôi! Tôi đưa em về Tây Uyễn.” Lục Tử Tiễn ga lăng kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh ghế lái.
Hạ Tịch Quán nhìn ngũ quan tuần mỹ của anh, do dự một chút sau đó mở miệng nói: “Lục Tử Tiễn, tâm ý anh đối với tôi, tôi biết, cũng rất cảm động, tuy tôi và Lục Hàn Đình đã là quá khứ rồi, nhưng tôi hiện tại cũng không muốn yêu đương, tôi không thể cho anh hy vọng, càng không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tình cảm quan tâm anh dành cho tôi, đây là không công bằng với anh, cho nên…”
Tâm tư của cô vĩnh viễn thông suốt như thế, không muốn cho người khác cơ hội, Lục Tử Tiễn suy nghĩ, rốt cuộc anh cũng là người đến sau, không thể so với Lục Hàn Đình đã sớm tìm được cô.
“Quán Quán, tôi đều biết, thế nhưng em không thể ngay cả cơ hội làm bạn cũng không cho tôi, đối tốt với em là chuyện của riêng tôi, thích em, cũng là của việc của tôi, đừng tàn nhẫn với tôi như thế, lại càng đừng luôn đầy tôi ra xa như vậy.”
Tim Hạ Tịch Quán từ từ mềm nhữn ra, vậy được rồi, cô cúi đầu vào ngồi chỗ kế bên tài xế trên chiếc Maybach, để anh tiễn cô về nhà.
Hạ Tịch Quán về tới Tây Uyễển, bởi vì thời gian đã không còn sớm, hơn mười giờ rồi, lão phu nhân và mẹ Ngô đều đã ngủ.
Cô tận lực rón rén, không dám tạo ra âm thanh âm gì, nhưng rất nhanh cô liền dừng ở cửa thư phòng.
Thư phòng không đóng cửa, mà là để lại một khe cửa, cô xuyên qua khe cửa thấy được ánh đèn bên trong, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế làm việc, một tay cầm bút máy “xoẹt xoẹt “
đang phê duyệt tài liệu, một tay khác kẹp điều thuốc lá, anh đang nhíu mày hút thuốc.
Khói trắng lượn lờ làm mờ gương mặt anh, nhưng dù mơ hồ cũng thấy được ấn đường anh chau lại, anh thỉnh thoảng gõ điều thuốc xuống gạt tàn, ngọn lửa đỏ rực trên điều thuốc rơi xuống, phủ lên một tầng lệ khí dày đặc.
Trong gạt tàn đã đầy ắp mẫu thuốc lá, anh hút rất nhiều thuốc.
Anh bị sao vậy?
Tâm trạng không tốt sao?
Hạ Tịch Quán đã cảm giác được hơi thở nặng nề đè nén trên người anh, nghĩ đến hai người lại trong xe tan rã không vui, cô định không để ý tới anh, trực tiếp về phòng của mình.
Nhưng, cô vẫn là xoay người đi xuống lầu, tự tay pha một ly cà phê cho anh.
Lần nữa đi tới trước cửa thư phòng, cô giơ tay lên gõ cửa thư phòng.