Chương : Hạ Tịch Quán Là Người Con Gái Của Từ Thiếu Nam?
Dạ Minh Châu cao cao tại thượng nhìn Hạ Tịch Quán, giống như nhìn con ong cái kiến bên chân mình: “Thì ra cô chính là Hạ Tịch Quán, nghe nói sau khi cô đến Đế Đô, gây động tĩnh rất lớn, tôi còn tưởng rằng cô ba đầu sáu tay, giờ thấy được, chính là một con hồ ly tinh!”
“Dạ Minh Châu, sao cô lại mắng người?” Đám Phạm Điềm tức giận.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngăn các cô lại, cô nhìn Dạ Minh Châu nhàn nhạt mỉm cười: “Có thể được như hồ ly tinh cũng là một loại bản lĩnh, Dạ tiểu thư, tôi coi như đây là cô khen tôi.”
Dạ Minh Châu ánh mắt lạnh lẽo: “Thì ra còn là một đứa miệng mồm lanh lợi, cô chính là dùng cái miệng này lừa Lục Tử Tiễn của tôi, quyến rũ anh ấy? Lẽ nào không ai nói cho cô, Lục Tử Tiễn là của Dạ Minh Châu tôi, bất luận kẻ nào cũng không thể đoạt với tôi?”
“Dạ tiểu thư, Lục Tử Tiễn không phải của tôi, cũng tương tự không phải của cô, anh ấy chỉ là của chính anh áy.”
“Cô! Hạ Tịch Quán, cho cô một cơ hội, lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi Đế Đô!” Dạ Minh Châu hung ác nói.
Hạ Tịch Quán thản nhiên đối diện với cô ta: “Tặng cô bốn chữ “thứ nan tòng mệnh(”)!”
() Xin lỗi vì khó lòng nghe theo Gương mặt xinh đẹp của Dạ Minh Châu sa sầm, lộ ra mấy phần tàn nhẫn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với cô ta, con nhỏ Hạ Tịch Quán là thứ gì!
Dạ Minh Châu đưa tay “soạt” rút ra roi da bên hông, trực tiếp phất đến mặt Hạ Tịch Quán.
Dạ Minh Châu từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Hạ Tịch Quán, đã cảm thấy khuôn mặt cô quá gai mắt, gương mặt đó của Hạ Tịch Quán tuyệt sắc mềm mại, đẹp đến quá đáng, rất dễ dàng mê hoặc đàn ông, gây lên bao đố kị của đám phụ nữ.
Dạ Minh Châu sẽ phát roi lên mặt con hồ ly tinh này, xem thử cô sau này làm sao quyền rũ Lục Tử Tiễn của cô ta đượ!
c “Quán Quán, cần thận!” Đám Phạm Điềm thảng thốt hô lên.
Hạ Tịch Quán không hề di chuyển một chút nào, căn bản cũng không có tránh né, lúc roi da phất xuống, trong trong nháy mắt đôi mắt sáng trong ấy toát ra tia sáng lạnh băng.
Lúc này một bàn tay to chợt vươn đến, ở giữa không trung kéo lại roi da của Dạ Minh Châu: “Dạ Minh Châu, cô lại bắt đầu phách lồi rồi?”
Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn, vậy mà là… Từ Thiếu Nam!
Từ Thiếu Nam tới!
Từ Thiếu Nam là thái tử gia không sợ trời không sợ đất ở Đế Đô, mà Dạ Minh Châu là thiên kim ngang ngược ở Đề Đô, hai người kia sóng đôi, lại rất thú vị.
Dạ Minh Châu không ngờ rằng Từ Thiếu Nam lại chặn ngang, tứ đại gia tộc Đế Đô vẫn là nước giếng không phạm nước sông: “Từ Thiếu Nam, tôi dạy dỗ một con tiểu tiện nhân, liên quan gì tới cô?”
“Tiểu tiện nhân cô đang mắng ai?”
“Tôi đang mắng…” Dạ Minh Châu khẽ khựng lại, cô ta chợt ý thức được mình bị gài vào tròng, Từ Thiếu Nam mới mắng cô ta là tiêu tiện nhân!
Lúc này tay Từ Thiếu Nam khẽ buông lỏng, trực tiếp bỏ qua cái roi da kia, anh ta đến trước mặt Hạ Tịch Quán, đưa tay ôm bờ vai trơn nhẫn của Hạ Tịch Quán: “Dạ Minh Châu, cô dạy ai cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng cô gái này không được, bởi vì cô ấy là cô gái của tôi, ngay cả cô cũng không được phép động đến một sợi tóc của cô ấy!”
Cái gì?
Dạ Minh Châu trợn to hai mắt, Hạ Tịch Quán là người con gái của Từ Thiếu Nam?
Lệ Yên Nhiên vẫn luôn đứng xem trò vui mắt cũng sáng lên, cô ta không biết Hạ Tịch Quán sao lại dính líu đến Từ Thiếu Nam.
Hạ Tịch Quán cũng không cần Từ Thiếu Nam giúp, bây giờ anh ta đi lên ôm vai cô, bộ dạng như hai người rất thân quen, còn ở đây nói bậy, trong lòng cô cũng cạn lời.
Hạ Tịch Quán lúc này muốn đẩy anh ta ra, nhưng lúc này cô cảm giác có một ánh mắt âm trầm lạnh lẽo phóng đến mình, đăm đăm nhìn cô.
Là ai?