Chương : Chặn Cô Lại Trong Phòng Vệ Sinh
Hạ Tịch Quán dùng cái nĩa xiên một khối thịt bò nhỏ, vừa mới chuẩn bị đặt trong miệng, bỗng bàn chân dưới bàn của cô bị dùng sức đá một cái.
Tảng thịt bò trên nĩa cũng rớt xuống dĩa.
“Quán Quán, em sao vậy?” Lục Tử Tiễn quan tâm hỏi.
Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run lên, nhìn về phía Lục Hàn Đình đối diện, từ lúc cô vào cửa, anh toàn bộ quá trình cũng không nói gì, nhưng vừa rồi anh đá cô một cước.
Anh có ý gì?
Lục Hàn Đình ưu nhã cắt thịt bò, dường như vừa rồi người đá cô căn bản không phải anh, hết thảy đều không liên quan gì với anh.
Thật biết đóng kịch!
Hạ Tịch Quán ở trong lòng mắng anh một câu, sau đó mỉm cười với Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn, em không sao.”
Năm người ở trong bầu không khí quỷ dị trong kết thúc bữa cơm.
Sau bữa tối, Hạ Tịch Quán đi vệ sinh. (cập nhật tại truyen.one)
Vừa đi vào, bên trong một bàn tay to liền thò đến, kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, trực tiếp kéo cô qua.
Hạ Tịch Quán bắt ngờ không kịp đề phòng va vào lồng ngực to lớn tráng kiện, lồng ngực này cứng rắn như một bức tường, cô đụng vào cảm giác xương khớp đều vỡ vụn, viền mắt trắng nõn cũng bị đau mà đỏ lên.
Cô ngước mắt, khuôn mặt tuần tú kia của Lục Hàn Đình phóng đại trong tầm mắt cô.
“Lục Hàn Đình, anh làm gì thế, mau buông tôi ra!” Hạ Tịch Quán dùng sức giãy dụa.
Cô thực sự không biết anh muốn làm gì, anh ở trên bàn cơm đá cô, hiện tại lại đang trong phòng vệ sinh chặn cô, anh không phải điên rồi chứ, nơi này chính là Lục gia, anh không sợ bị người khác thấy sao?
Anh đã cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn rồi, mà cô hiện tại là vị hôn thê của Lục Tử Tiễn, cô không muốn cùng anh dây dưa mập mờ nữa.
Bàn tay to Lục Hàn Đình dừng xuống vòng eo thon của cô, dùng sức bóp chặt, khống chế cô vào lòng mình: “Tôi không buông!”
“Lục Hàn Đình, anh mau buông ra, nếu anh không buông, tôi liền lớn tiếng gọi người đến! Tôi bây giờ là vị hôn thê của em trai anh, là em dâu của anh, anh là anh chồng mà táy máy tay chân với em dâu mình, mưu đồ gây rối, đến lúc đó tất cả mọi người xông vào, người mắt mặt là anh!”
Đôi mắt Lục Hàn Đình sâu như hầm băng, bên trong rất nhanh tràn ra vài phần cười nhạt, cô không kịp chờ gả cho Lục Tử Tiễn đến vậy à?
“Cô kêu đi, tôi không sợ, đến lúc đó tất cả mọi người xông vào, tôi sẽ nói là cô quyến rũ tôi! Đã là vị hôn thê của Lục Tử Tiễn, lại có ý đồ quyền rũ anh chồng mình, đến lúc đó người mắt mặt chỉ sợ là cô thôi, cô hoàn toàn có thể thử xem bọn họ sẽ tin tưởng ai!” Lục Hàn Đình cười lạnh nói.
Anh nói cái gì?
Hạ Tịch Quán thực sự mở mang được anh vô liêm sỉ, cô giơ tay lên, trực tiếp vả lên gương mặt tuần tú của anh.
Chát.
Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, Lục Hàn Đình bị đánh đến lệch mặt.
Cái bạt tai này Hạ Tịch Quán đánh rất dùng sức, đánh tới lòng bàn tay của mình đều tê dại, thế nhưng cô không hồi hận.
Từ khoảnh khắc anh cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn kia trở đi, cô đã không có bắt kỳ quan hệ với anh nữa rồi.
Cô đã đồng ý với Lục Tử Tiễn thời gian ba tháng, trong ba tháng này cô là vị hôn thê của Lục Tử Tiễn, cô tuyệt đối sẽ không cắm sừng lên đầu Lục Tử Tiễn, ám muội không rõ với những người đàn ông khác, nhất là người đàn ông này!
Hạ Tịch Quán lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay người rời đi.
Lục Hàn Đình bị tát một bạt tai, trong cuộc đời của anh còn chưa ai dám tát tai anh, Hạ Tịch Quán tuyệt đối là người đầu tiên.
Anh quay khuôn mặt tuấn tú lại, môi mỏng nhéch lên nụ cười âm u, anh trực tiếp vươn cánh tay dài lôi cô về, sau đó ung dung nhắc cô lên, ôm cô cô trên bệ rửa mặt.