Chương : Chúng Ta Làm Chút Chuyện Vui Vẻ Nhé…
Khâu Viễn từ ái nhìn Hạ Tịch Quán: “Con nhóc này, con lại đang có ý gì, thầy thấy có người sắp chết đến nơi rồi.”
Đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán tỏa ra ánh sáng: “Thầy à, con cũng không chủ động gây sự, đều là những người này tự mình trêu chọc con. Thôi đừng nói những thứ này nữa ạ, cô nhất định đang ở nhà tự mình xuống bếp nhỉ? Con thật sự nhớ tay nghề của cô.”
Khâu Viễn cười nói: “Con nhóc này lanh quá, lại dụ cô con Xoay vòng vòng, cô con chuẩn bị cả bàn đồ ăn, đều là món con thích, cô con còn chưa từng đối đãi thầy như thế.”
Hạ Tịch Quán xoắn tay áo lên: “Vậy đêm nay con sẽ không khách sáo đấy nhé.”
Phạm Điềm vẫn theo ở phía sau, nửa giờ sau, chiếc xe đen trước mặt ngừng lại, Khâu Viễn dẫn Hạ Tịch Quán vào một khu chung cư rồi biến mắt.
Phạm Điềm cầm điện thoại lên chụp vài tắm hình.
Hiện tại tay cô ta hưng phấn đến phát run, cô ta biết nơi đây, khu chung cư này là nhà của viện sĩ Khâu – Khâu Viễn.
Vợ viện sĩ Khâu là Phó viện trưởng bệnh viện nhân dân, nghe nói trong khoảng thời gian này đến khám bệnh tại nhà, căn bản cũng không ở nhà.
Phạm Điềm cảm giác mình chộp được tin cực shock, viện sĩ Khâu thừa dịp vợ không ở nhà, dẫn tình nhân Hạ Tịch Quán đường hoàng về nhà.
Phạm Điềm bám Wechat Lệ Yên Nhiên, nhanh chóng gửi ảnh chụp cho Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên đang ở trên chiếc Rolls-Royce Phantom của Lục Hàn Đình, cô ta nhìn khuôn mặt điển trai của Lục Hàn Đình cười nói: “Anh Hàn Đình, hôm nay anh không báo em biết sẽ đến đón em tan làm, thực sự khiến em rất bất ngò, em rất vui, hiện tại chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm nhaI Bữa cơm dưới ánh nến ý ạ.”
Lục Hàn Đình mắt nhìn thẳng lái xe, ngón tay rõ ràng khớp xương khóa tại trên vô lăng, khuôn mặt tuần tú của anh nhìn hết sức âm trầm, môi mỏng nhấp một cái, trầm thấp mở miệng nói: “Lát nữa tôi còn có việc, đưa em về nhà trước.”
Lệ Yên Nhiên đột nhiên cũng cảm giác được anh sốt ruột qua loa lấy lệ, cô ta nghiêng mình sang, khuôn mặt xinh đẹp tựa trên bò vai phẳng của anh: “Anh Hàn Đình, anh sao vậy, sao đột nhiên tâm tình không tốt?”
Anh không phải đột nhiên tâm tình không tốt, mà là tâm tình vẫn luôn không tốt.
Lục Hàn Đình hiện tại đầy đầu đều là Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy cổ lọ màu trắng, cô còn bị Lục Tử Tiễn mập mờ ôm vào ngực.
Chỉ cần nghĩ tới cái này, sắc mặt của anh liền âm trầm có thể đổ mưa, lúc này anh lại cảm thấy phía dưới đau nhức, là chỗ tối hôm qua ở Lục gia bị cô tập kích đến, bây giờ vẫn còn đau.
Anh còn đang nghỉ ngờ cô đả thương anh gây ra tật gì rồi này!
“Anh Hàn Đình, anh đừng tức giận nha, chúng ta làm chút chuyện vui vẻ nhé…” Lệ Yên Nhiên đỏ mặt nhìn anh, sau đó hướng đến tai anh hôn lên.
Lục Hàn Đình nhanh chóng lánh một cái, tránh được nụ hôn của cô ta, không biết vì sao, cũng là câu dẫn, mà Hạ Tịch Quán làm cho anh nhanh chóng mắc câu, thế nhưng Lệ Yên Nhiên chỉ làm anh thấy phiền chán.
Từ sau khi đính hôn, Lệ Yên Nhiên cứ thấy anh liền giơ móng vuốt ra, động tay động chân không dứt, Lục Hàn Đình đã cảm tháy rất phiền.
“Tôi đang lái xe, em ngồi yên!” Lục Hàn Đình trầm giọng không vui khiển trách.
Lệ Yên Nhiên không ngờ tới động tác của mình gây nên phản cảm lớn như vậy của anh, cô ta nhanh chóng ngồi yên, vẻ mặt uất ức nhìn anh: “Anh Hàn Đình, anh làm sao vậy, chúng ta đã đính hôn, ôm hôn rất bình thường, nhưng anh thật giống như rất chống cự cùng em thân mật, anh làm thế khiến em rất tổn thương.”