Chương : Cải Đồng Hoàn Lão Trong Chớp Mắt.
Dạ lão cúp điện thoại liền đi tới phòng Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu cũng không nghỉ ngơi, trên bàn của hắn bày rất nhiều chai lọ nhỏ, hắn ta đang nghiên cứu.
“Vô Ưu, sao cháu không nghỉ ngơi?” Dạ lão tiến lên, quan tâm nhìn Dạ Vô Ưu.
Dạ Vô Ưu ngắng đầu, hắn ta rất đẹp trai, chỉ là gương mặt rất trắng, là sắc trắng lộ ra bệnh tật tái nhọt, hắn ta là con lai nên vì thế cặp mắt có màu lam, trong con ngươi lạnh lẽo không có chút độ ấm, hắn nhìn Dạ lão: “Ông nội, cháu không buồn ngủ.”
Dạ lão gật đầu: “Vô Ưu, con gái Lâm Thủy Dao xuất hiện rồi, tên là Hạ Tịch Quán.”
Bàn tay đang cầm cái lọ nhỏ của Dạ Vô Ưu khựng lại, trong con ngươi màu lam tràn ra ánh sáng nóng bỏng: “Ông nội, ông là nói đứa con gái có dòng máu bắt tử của Lâm Thủy Dao?”
“Không sai, Hạ Tịch Quán là con gái của Lâm Thủy Dao, con ả nhất định cũng có dòng máu bắt tử.”
Dạ Vô Ưu lấy ra một bình nhỏ màu đỏ, đưa cho Dạ lão: “Vậy thì quá tốt, cháu luôn nghiên cứu loại độc chống lại dòng máu bắt tử kia, bình độc này vừa mới chế xong, đúng lúc làm thí nghiệm với Hạ Tịch Quán kia.”
Dạ lão trọn đời cuồng dại y học, Dạ Vô Ưu lại càng si mê hơn Dạ lão, song hắn ta sỉ mê là dùng độc.
Dạ lão nhìn bình nhỏ màu đỏ này: “Vô Ưu, trong này là cái gì?”
Dạ Vô Ưu cong môi, chậm rãi phun ra bảy chữ: “Cải đồng hoàn lão trong chớp mắt.”
Cải đồng hoàn lão trong chớp mắt!
Nghe cái tên này, Dạ lão lộ ra nụ cười vui mừng thoả mãn, hơn năm trước Lâm Thủy Dao mang tới chẳng những có sách thuốc, mà còn có một quyển sách độc.
Thế nhưng Lâm Thủy Dao cho rằng chữa bệnh và độc không thể cùng tồn tại, nên muốn hủy đi quyển sách độc kia.
Dạ lão liền nhân cơ hội len lén giấu quyển sách độc kia, chuyện này cũng hoàn toàn kích phát bất đồng giữa lão ta và Lâm Thủy Dao, phá vỡ mối quan hệ thầy trò hai người.
Sau đó Dạ lão đưa quyển sách độc này giao cho cháu trai mình Dạ Vô Ưu, dù cho Lâm Thủy Dao đã chết, ông ta cũng muốn chứng minh với Lâm Thủy Dao năm đó là ông ta đúng, độc có thể vượt qua y, giúp người đạt được tất cả mơ ướ!
c Trong bệnh viện.
Hạ Tịch Quán run rẫy nhỏ hàng mi nhỏ dài, sau đó mở mắt ra, hiện tại cô đang ở trong phòng bệnh, đang truyền nước muối.
Lúc này Lục Tử Tiễn đi tới, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Quán Quán, em tỉnh rồi?”
Hạ Tịch Quán còn cảm thấy toàn thân vô lực, cô thiếu chút nữa liền chết chìm trong hồ bơi, mới từ Quỷ Môn Quan chạy thoát thân trở về nên còn rất yếu ớt.
Lục Tử Tiễn đỡ cô ngồi dậy, lót một cái nệm êm sau lưng cô: “Quán Quán, em không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ hồi phục thôi.”
Hạ Tịch Quán cảm kích nhìn Lục Tử Tiễn: “Tử Tiễn, cám ơn anh, nếu như không phải anh kịp thời cứu em, em có lẽ đã chết thật rồi.”
Đôi đồng tử đen láy của Lục Tử Tiễn dán vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, người cứu em không phải anh, mà là Lục Hàn Đình.”
Cái gì?
Hạ Tịch Quán cứng đờ.
Lục Tử Tiễn cũng không muốn giấu giếm, anh vốn quang minh chính đại: “Quán Quán, lúc đó anh tán gẫu với Lệ lão phu nhân, lúc em xảy ra chuyện thời điểm anh cũng không ở cạnh em, là Lục Hàn Đình đi rồi quay lại, nhảy xuống hồ bơi cứu em, nghe nói em đã không còn thở nữa, tất cả mọi người đều cho rằng em đã chết, nhưng Lục Hàn Đình không hề từ bỏ em, anh ấy cứng đầu làm hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo cho em, cưỡng chế kéo em từ Qủy Môn Quan trở về.”